Phong Thần Châu

Chương 3908: Điều này có thể giống nhau sao?



 

Đào Trạch Minh lập tức chắp tay nói: “Tuy rằng lão hủ là thánh đan sư tam phẩm nhưng mà cũng không thể nào luyện chế được linh đan Cố Huyết Bản này”.  

 

“Hơn nữa…đan dược trong tay Tần Ninh kia, xét về phẩm chất đan dược thì nó có dược tính cực kỳ cao!”  

 

Dược tính cực kỳ cao! Giờ phút này, ánh mắt Nguyên Mậu Phong mang theo vài phần kinh ngạc.  

 

“Một khi đã như vậy thì cần phải cẩn thận điều tra lai lịch của Tần Ninh!”  

 

“Lần này Thanh Hạm trúng độc, vậy mà hắn lại có thể giải độc, điều này vô cùng kỳ lạ”.  

 

“Vâng!”  

 

Nguyên Mậu Phong tiếp tục nói: “Mấy ngày kế tiếp đối đãi với nhóm người Tần công tử khách khí một chút, sự việc chưa điều tra rõ ràng, không thể hành động thiếu suy nghĩ”.  

 

“Thuộc hạ hiểu rồi!”  

 

Sau đó, Đào Trạch Minh lui ra ngoài.  

 

Trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyên Mậu Phong.  

 

Tiếp đó, Nguyên Mậu Phong đi vào trong phòng ngủ.  

 

Giờ phút này, sắc mặt Nguyên Thanh Hạm vẫn còn tái nhợt, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy rằng đã khôi phục được một chút khí sắc, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác bệnh nặng mới khỏi.  

 

Liễu Như Thị ngồi bên cạnh con gái của mình.  

 

“Xem chuyện tốt mà ngươi làm đi!”  

 

Liễu Như Thị quát lớn: “Nếu như không phải là ta ở trong thành Nguyên gia, đúng lúc phát hiện ra chuyện này, nếu không căn bản là không biết”.  

 

Nguyên Mậu Phong lại cảm thấy đau đầu.  

 

“Được rồi, việc này quả thật là có chút kỳ lạ, ta sẽ cho người cẩn thận điều tra Tần Ninh kia”.  

 

Nguyên Mậu Phong nhìn về phía con gái của mình, khó có thể mở miệng nói: “Con gái ngoan, Tần Ninh nói còn phải châm cứu ba lần nữa, trong một tháng sẽ hoàn thành…”  

 

“Con không cần!”  

 

Nguyên Thanh Hạm lập tức mở miệng, giọng nói yếu ớt nói không thành lời, nhưng lại có chút quyến rũ.  

 

Nghe được những lời này, Nguyên Mậu Phong nhất thời nóng nảy.  

 

“Không được, lỡ như độc tố chưa được giải trừ sạch sẽ, tương lai có thể sẽ ảnh hưởng tới thành tựu của con khi bước vào cảnh giới Thánh Nhân”.  

 

Nguyên Mậu Phong vội vàng nói: “Thanh Hạm, tiềm lực trong tương lai của con hẳn là sẽ không dừng lại ở Thánh Nhân, sau này khi đến chỗ của mẹ con, Đại Nhật Sơn, nói không chừng trong tương lai con có thể trở thành cường giả Địa Thánh, hay trở thành cao nhân Thiên Thánh!”  


 

“Đại Nhật Sơn có thể chiếm được một phương ở Tây Vực Thanh Châu chính là vì có cao nhân Thiên Thánh trấn giữ”.  

 

“Tương lai, nếu như con có thể đạt được thành tựu cao nhân Thiên Thánh, Nguyên gia chúng ta có thể hoàn toàn thống nhất Nam Vực Thanh Châu, trở thành một trong bảy vùng rộng lớn nhất!”  

 

“Nguyên Mậu Phong, ngươi câm miệng lại!”  

 

Liễu Như Thị tức giận quát lớn: “Con gái của ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi quản được sao?”  

 

Nguyên Mậu Phong sốt ruột nói: “Được được được, không đề cập đến chuyện này nữa, ta chỉ là không muốn lãng phí thiên phú của con gái chúng ta thôi!”   

 

“Hơn nữa, châm cứu ba lần là để giải độc sạch sẽ, lỡ như lưu lại tai họa ngầm, đối với việc tu hành trong tương lai của con gái chúng ta cũng thật sự không tốt…”  

 

Nghe được những lời này, Liễu Như Thị mới thấy xuôi xuôi.  

 

“Thanh Hạm, dù sao thì nhìn một lần cũng là nhìn, nhìn ba lần cũng là nhìn…”  

 

“Mẹ…”, lúc này, khuôc mặt Nguyên Thanh Hạm trở nên đỏ bừng.  

 

Điều này có thể giống nhau sao?  

 

Lần đầu tiên là lúc nàng ta đang còn hôn mê.  

 

Nhưng ba lần sau là lúc nàng ta tỉnh táo!  

 

Sau khi đi một vòng thì đã đến trước cổng tòa.  

 

“Tần công tử, chính là chỗ này!”  

Nguyên Mậu Minh khách khí nói: “Mấy vạn năm trước, tòa phủ đệ này lúc ban đầu chính là phủ đệ của bộ tộc Ly Tâm trong thành Vạn Ma”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.