Phong Thần Châu

Chương 3909: “Ta không quan tâm, ngủ một giấc thật ngon rồi nói sau!”



 

“Qua qua lại lại, cuối cùng lại rơi vào tay Nguyên gia chúng ta, bây giờ Tần công tử muốn ở đây, vậy thì liền đưa cho Tần công tử”.  

 

Tần Ninh nhìn tấm biển trước tòa, gật gật đầu.  

 

“Ta không cần người hầu, tất cả mọi người đều rời khỏi đi!”  

 

“Được được được!”  

 

Nguyên Mậu Minh tiếp tục nói: “Còn có yêu cầu gì khác không?”  

 

“Mười ngày sau, đưa Nguyên Thanh Hạm đến nơi này của ta, ta sẽ châm cứu cho nàng ta, hơn nữa, những dược liệu mà ta nói lúc trước, bây giờ có thể đưa tới luôn!”  

 

“Được được được, không thành vấn đề!”  

 

Nguyên Mậu Minh liên tục gật đầu.  

 

Tần Ninh cùng mấy người tiến vào bên trong phủ đệ.  

 

Nguyên Mậu Minh cũng lập tức cho người rời đi.  

 

Trong phủ đệ dần dần trở nên yên tĩnh, lúc này, Nguyên Mậu Minh cũng dẫn người rời đi.  

 

Hiện tại, nhìn thấy dáng vẻ của phủ đệ, dường như là không có gì thay đổi.  

 

Tần Ninh hiếm có lúc cảm nhận được chút cảm giác quen thuộc.  

 

Ước chừng tám vạn năm trước, hắn đã từng ở đây…Mà hai người Ly Tâm Lăng cùng Ly Tâm Linh Nguyệt rõ ràng là vô cùng hưng phấn.  

 

Đây là phủ đệ của gia tộc Ly Tâm bọn họ, phủ đệ được truyền thừa mấy vạn năm.  

 

Hai người chưa từng nghĩ tới, có một ngày có thể quay trở lại nơi này.  

 

 

 


Tần Ninh nhìn về phía huynh muội hai người, cười nói: “Ly Tâm Lăng, dẫn muội muội của ngươi đi xung quanh xem!”  

 

“Được!”  

 

Lúc này, Huyến Chấn và Tiên Vô Tận cũng nhìn quanh bốn phía.  

 

Uy vũ khí phách! Khiêm tốn xa hoa! Tòa phủ đệ này mặc dù đã tồn tại lâu đời nhưng nó vẫn làm cho ngươi ta có cảm giác được sự rực rỡ như mới, lại thêm chút cảm giác lắng đọng của quá khứ.  

 

“Các ngươi cũng đi nhìn xem đi!”  

 

Tần Ninh cười nói.  

 

Lúc này, cô cô Bách Hương đứng ở bên cạnh Tần Ninh, chậm rãi nói: “Nếu như ta không nhìn nhầm, Liễu Như Thị kia có lẽ là người của Đại Nhật Sơn”.  

 

“Đại Nhật Sơn?”  

 

“Ừm, bá chủ của Tây Vực Thanh Châu, cũng giống như thánh địa Hiên Viên ở Đông Vực Thanh Châu, địa vị tôn quý, nghe nói bên trong có cao nhân Thiên Thánh trấn giữ!”  

 

Trên con đường võ đạo.  

 

Hai cảnh giới Hóa Thánh và Hư Thánh là con đường tất yếu để tiến vào cảnh giới Thánh Nhân.  

 

Mà sau khi tiến vào Thánh Nhân, tiếp theo đó sẽ là cường giả Địa Thánh, rồi đến cao nhân Thiên Thánh.  

 

Thanh Châu có diện tích vô cùng lớn.  

 

Tại Thanh Châu, địa vị của cao nhân Thiên Thánh tương đương với địa vị của Thánh Nhân ở thành Vạn Ma.  

 

Cao không thể với! Tần Ninh mỉm cười nói: “Bà ta là người của Đại Nhật Sơn thì có liên quan gì đến chúng ta?”  

 

Lúc này, cô cô Bách Hương tiếp tục nói: “Thứ nhất, thời cơ mà ngươi xuất hiện rất khéo léo, có lẽ, Nguyên gia sẽ nghi ngờ đây là một màn kịch do ngươi dựng lên”.  

 

“Thứ hai, ngươi nhìn thấy cơ thể của con gái nhà người ta, sự trong sạch của con gái người ta cũng không thể cứ như vậy bị huỷ, sau khi điều tra, nếu như phát hiện ra ngươi không phải là chủ mưu, có lẽ sẽ bọn họ sẽ xuống tay với ngươi, giết người bịt miệng!”  

 

Sau khi nghe được những lời này, Tần Ninh vẫn mỉm cười.  

 

“Tàn nhẫn như thế?”  

 

Cô cô Bách Hương bất đắc dĩ nói: “Nơi này là thành Vạn Ma, tất cả đều là người tàn nhẫn!”  

 

Tần Ninh duỗi người, cười nói: “Lý Huyên!”  

 

“A?”  

 

“Ra ngoài cửa xem xem, có người đưa dược liệu tới thì mang đến cho ta, ta đi tìm chỗ ngủ một giấc”.  

 

Tần Ninh khẽ cười nói.  


 

Cô cô Bách Hương nghe vậy chỉ cười khổ lắc đầu.  

 

Tần Ninh vẫn luôn tự tin như vậy, nhưng mà loại tự tin này đến từ đâu thì không ai biết.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.