Phong Thần Châu

Chương 3924: Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới Thánh Nhân.



 "Các ngươi không cần quan tâm đến ta đâu, bắt đầu đi!"  

 

Tần Ninh ung dung nói: "Chỉ là tỷ thí mà thôi, cứ thử dò xét thực lực của đối thủ trước, rồi lại tính tiếp!"  

 

Lúc này, ánh mắt hai người Nguyên Thanh Hạm và Ly Tâm Lăng đều thay đổi.  

 

Hai người họ bắt đầu lao vào chiến đấu với nhau.  

 

Còn Tần Ninh đi ra khỏi võ đài, quang cảnh xung quanh vẫn như cũ.  

 

Tần Ninh tìm một chỗ rồi thong dong ngồi xuống.  

 

Lý Huyên bỗng đi đến, thấy Ly Tâm Lăng và Nguyên Thanh Hạm đánh nhau, bèn không nhịn được nói: "Đây là..."  

 

"Không sao đây, bọn họ chỉ luyện tập với nhau thôi".  

 

Lý Huyên nghe vậy thì không nói gì thêm nữa.  

 

Bấy giờ, ánh mắt Tần Ninh tràn đầy hứng khởi.  

 

Hai người này thú vị đấy.  

 

Dù là Ly Tâm Lăng hay Nguyên Thanh Hạm thì đều cẩn thận từng li từng tí khi chiến đấu với người kia.  

 

"Cứ thoải mái đánh nhau đi, nếu không, các ngươi như vậy, sao có thể giúp người còn lại đề cao thực lực chứ?"  

 

Ly Tâm Lăng nghe vậy, trong mắt cậu ta thoáng lên sự kiên định.  

 

Lão tổ đã nói với mình không có gì phải nghi ngờ thực lực của Tần Ninh cả, chỉ cần nghe Tần Ninh nói là được.  

 

Lúc này, ánh mắt của Ly Tâm Lăng trở nên nghiêm túc hơn.  

 

Rầm! Tiếng nổ tung vang lên, trong đại trận, cả hai người cùng công kích lẫn nhau, sức mạnh bỗng tăng lên rất nhiều.  

 

Mãi đến bây giờ Tần Ninh mới gật đầu hài lòng.  

 


Phải thế chứ!  

 

"Tần đại ca, ta cũng muốn trở thành Thánh Nhân...", Lý Huyên mặt mày ủ ê nói.  

 

"Ngươi muốn vậy sao?  

 

Ngươi muốn cái gì?"  

 

Tần Ninh gõ đầu Lý Huyên, rồi cười bảo: "Người ta là nhờ công đức của tổ tiên để lại, còn ngươi chẳng có cái gì cả, nên cứ từ từ bước từng bước lên thôi!"  

 

Lúc này, Tần Ninh không lảm nhảm nữa, hắn khoanh chân lại, rồi bắt đầu tu luyện ở đây.  

 

Lý Huyên thấy thế, cũng bắt đầu tu luyện.  

 

Suốt mấy ngày nay, mỗi ngày Nguyên Thanh Hạm đều đến đây, hơn nữa mỗi ngày đều giao đấu với Ly Tâm Lăng.  

 

Còn về phía Nguyên gia cũng bắt đầu lần mò được một vài thông tin, bọn họ đang có điểm đột phá trong quá trình điều tra.  

 


Trong khoảng thời gian đó, Nguyên Thanh Hạm vẫn luôn đến phủ Ly Tâm, quả thật nàng ta rất chăm chỉ.  

 

Khi Nguyên Thanh Hạm giao đấu với Ly Tâm Lăng, Tần Ninh sẽ thỉnh thoảng góp ý một vài câu.  

 

Dần dần, Nguyên Thanh Hạm phát hiện kiến thức của Tần Ninh rất sâu rộng.  

 

Mẫu thân của nàng ta bái sư ở Đại Nhật Sơn!  

 

Đại Nhật Sơn là bá chủ của vùng đất Tây Vực, cảnh địa Thanh Châu.  

 

Trong sơn môn có cường giả còn mạnh hơn Thánh Nhân là Địa Thánh, thậm chí có người đồn rằng, trong Đại Nhật Sơn có tồn tại cao nhân Thiên Thánh lâu đời! Hiển nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, không thể tin tưởng nó được.  

 

Dù sao, chưa từng có ai thấy Thiên Thánh xuất hiện ở Đại Nhật Sơn.  

 

Thế nhưng, mẫu thân nàng ta đã gặp gỡ không biết bao nhiêu là cường giả ở Đại Nhật Sơn, thường ngày bà ta cũng dạy bảo nàng ta, điều đó giúp nàng ta hiểu biết rất nhiều.  

 

So với việc trong Nguyên gia, nàng ta có cảm giác rằng cách giảng giải của mẫu thân càng sâu sắc hơn.  

 

Thế nhưng, bây giờ, khi nghe được mấy câu nói ngẫu nhiên của Tần Ninh lại khiến người ta hiểu ra được nhiều điều.  

 

Nếu không phải do bề ngoài của Tần Ninh quá trẻ trung, thì cảm giác hắn tạo cho người ta chẳng khác nào mấy lão già sống mấy ngàn năm ở đời.  

 

Mấy ngày sau, Ly Tâm Lăng đã chiến đấu không ngớt, dần dần cũng có nhận thức rõ ràng hơn về cái gọi là cảnh giới Thánh Nhân.  

 

Thánh Nhân ngưng tụ được ba hồn.  

 

Địa Thánh ngưng tụ được bảy phách.  

 

Ngay từ nhỏ, võ giả đã có sẵn ba hồn bảy vía, chẳng qua là chúng không hiện ra mà thôi.  

 

Khi đến cảnh giới Thánh Nhân, ba hồn bảy vía mới hiện thực hóa, thực lực cũng được tăng thêm một bước lớn.  

 

Cảnh giới Hư Thánh vẫn chưa ngưng tụ được một hồn, nên vẫn chưa tính là Thánh Nhân.  

 

Chỉ khi thành công ngưng tụ được một một hồn mới thật sự tính là bước vào cảnh giới Thánh Nhân.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.