Phong Thần Châu

Chương 3930: Thánh long từ từ biến mất.



 Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, hắn không nói thêm gì nữa.  

 

Trong chuyện này, hắn không có quyền được quyết định.  

 

Chẳng qua là đã làm việc thiện rồi thì phải làm cho trót.  

 

“Trong khoảng thời gian này, chúng ta cứ yên lặng mà chờ đợi tin tức đã!”  

 

“Vâng!”  

 

Một đêm yên bình trôi qua.  

 

Sáng sớm ngày hôm sau, cửa chính của phủ đệ Ly Tâm gia bị đẩy ra, Nguyên Thanh Hạm mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, trông dáng vẻ có chút già dặn hơn trước, nàng ta đi vào trong phủ đệ.  

 

“Tần Ninh đâu?”  

 

Nhìn thấy mấy nha hoàn trong phủ đệ, Nguyên Thanh Hạm hỏi thẳng.  

 

“Thanh Hạm tiểu thư!”  

 

Vào lúc này, Lý Huyên tiến lên, chắp tay, nói: “Công tử còn chưa dậy, tiểu thư tìm công tử có việc gì không?”  

 

“Ngươi lừa ai cơ? Sao còn chưa dậy?”  

 

Nguyên Thanh Hạm vỗ vai của Lý Huyên, cười nói: “Kêu Ly Tâm Lăng đi ra đây, ta muốn luyện võ cùng với cậu ta”.  

 

“Nói với cậu ta là ta đợi cậu ta ở trong vườn hoa!”  

 

Lý Huyên nhìn theo bóng dáng Nguyên Thanh Hạm đang rời đi, cậu ta lẩm bẩm: “Đây chính là Ly Tâm phủ, nàng ta còn coi đây là nhà mình à…”  

 

“Lắm mồm!”  

 

Lúc này, cô cô Bách Hương ngồi trên xích đu ở bên cạnh, nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: “Nơi này từng là phủ đệ của Nguyên Mậu Minh, Nguyên Thanh Hạm là cháu gái của ông ta, nàng ta quen thuộc nơi này hơn ngươi”.  

 

Lý Huyên từ từ chạy tới trước mặt của cô cô Bách Hương, cậu ta cười hề hề, nói: “Cô cô, con đã tính toán đâu vào đó rồi, sau này con sẽ làm quản gia cho Ly Tâm phủ, chúng ta ở lại đây nhá?”  

 

“Vậy cũng được!”  

 

Cô cô Bách Hương nói một cách bình thản: “Ta sẽ phơi nắng mỗi ngày, ngươi thì phụ trách việc quản lý phủ đệ, toàn phủ cũng không có bao nhiêu người”.  

 

Đã nhiều ngày trôi qua, Ly Tâm Lăng tuyển thêm mười mấy gia đinh và tỳ nữ nữa, bọn họ đều là những người cùng khổ.  

 

Phủ đệ to như vậy, coi như cũng có thêm chút sinh khí.  

 

“Cô cô, người nói thật ạ?”  

 

Dường như Lý Huyên không dám tin, cậu ta nhịn không được bèn hỏi cô cô Bách Hương.  

 

“Tất nhiên là thật rồi!”  

 

Nghe thấy vậy, Lý Huyên nhảy cẫng lên, cười ha ha rồi nói: “Được ạ, được ạ”.  

 

Sau đó, Lý Huyên lại nhìn cô cô Bách Hương, cậu ta không kìm lòng được mà nói: “Cô cô, người thật là xinh đẹp, trông có vẻ lại trẻ thêm vài tuổi nữa!”  

 

Nghe thấy vậy, cô cô Bách Hương cũng cười, mắng cậu ta một câu.  

 

Nhưng mà đây cũng không phải là lời nịnh nọt, Lý Huyên nhìn cô cô Bách Hương, cậu ta cảm thấy trong khoảng thời gian này, dường như cô cô thật sự đang trẻ lại.  

 

Lẽ nào phơi nắng mỗi ngày cũng có thể làm cho người ta trẻ lại sao?  

 

Bên kia, Nguyên Thanh Hạm đi trong vườn hoa, có một người đang yên lặng đứng ở nơi đó.  

 

Đó chính là Tần Ninh.  

 

Lúc này, Tần Ninh yên lặng đứng trong đình, hắn vẫn chưa nhận ra Nguyên Thanh Hạm đang đến gần.  

 

Sau đó, Tần Ninh nhẹ nhàng múa quyền, từng quyền có khí thế bén nhọn lập tức tập trung lại.  

 

Từng hơi thở hung tàn được giải phóng ra, lực lượng trên toàn cơ thể Tần Ninh dần được ngưng kết lại.  

 

Nguyên Thanh Hạm chỉ nhìn thấy xung quanh Tần Ninh, theo từng quyền mà hắn đánh ra, quyền phong thét gào, nối đuôi nhau thành một chuỗi dài.  

 

Thần long! Thần long mạnh mẽ giương nanh múa vuốt, làm cho người ta cảm nhận được sự uy nghiêm và hung bạo.  

 

Thánh long từ từ biến mất.  

 

Trên tay hắn chỉ còn lại một loại hơi thở tang thương, loại hơi thở này tập trung xung quanh cơ thể Tần Ninh.  

 

Trong giây phút ấy, trời đất dường như đang bị xé rách, hơi thở đến từ thời xa xưa bỗng ào ào xuất hiện giữa đất trời.  

 


Nguyên Thanh Hạm cũng không biết đó là thứ gì.  

 

Nhưng mà nhìn sơ qua cũng cảm thấy khó mà tin tưởng.  

Tần Ninh có cảnh giới Hư Thánh tầng bốn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.