Phong Thần Châu

Chương 3951



 Hai nhà có quan hệ chặt chẽ, tỷ thí này cũng không có nhiều ý nghĩa.  

 

"Đám người này rõ ràng là ức hiếp chúng ta!"  

 

Nguyên Thanh Hạm giờ phút này nổi giận.  

 

"Cha, để con lên cho!"  

 

Nguyên Thanh Hạm nói, một trận so tài vừa kết thúc, Nguyên Thanh Hạm trực tiếp đi ra.  

 

"Nguyên Thanh Hạm của Nguyên gia khiêu chiến Chấn Tường Sinh của Chấn Thiên các!"  

 

"Chấn Tường Sinh, ngươi và ta đều là Hư Thánh tầng mười, tới đi!"  

 

So tài đã tiến hành đến Hư Thánh tầng sáu, nhưng Nguyên Thanh Hạm trực tiếp nhảy ra làm xáo trộn tiết tấu.  

 

Nàng ta đang rất giận.  

 

Hai phe kết hợp lại, khiêu khích Nguyên gia, thật quá đáng!  

 

Đến bây giờ, so tài mười mấy trận, Nguyên gia đã thua gần trăm vạn thánh thạch.  

 

"Chờ ngươi đã lâu!"  

 

Một giọng nói lạnh nhạt lúc này vang lên.  

 

Chấn Tường Sinh của Chấn Thiên các, cảnh giới Hư Thánh tầng mười, là một thiên kiêu cũng như người cai quản Chấn Thiên cung sau này.  

 

Nguyên Thanh Hạm thì là thiên kiêu số một của Nguyên gia, người có khả năng đến Thánh Nhân nhất.  

 

Giờ khắc này, hai người bước vào sơn cốc.  

 

Nguyên Mậu Phong giờ phút này cũng trở nên lo lắng.  

 

Liên quan đến an nguy của con gái, ông ta vẫn luôn vô cùng lo lắng.  

 

Chấn Tường Sinh nhìn Nguyên Thanh Hạm, cười nhạt nói: "Nghe nói đợt trước ngươi kém chút bỏ mình, nhặt về một cái mạng, cũng không dễ dàng nhỉ..."  

 

"Ngươi thật đúng là quan tâm ta quá đấy!"  

 

Nguyên Thanh Hạm cười nhạo: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ các ngươi không biết rõ?”  

 

"Sao lại nói vậy chứ, Nguyên Thanh Hạm, ta đang quan tâm ngươi mà".  

 


"Không cần!"  

 

Nguyên Thanh Hạm phóng thích khí thế bên trong cơ thể ra.  

 

Hư Thánh tầng mười, chỉ thiếu chút nữa là Thánh Nhân.  

 

Thực lực thế này là vô cùng mạnh mẽ.  

 

Chí ít cũng là cường giả số một trong vùng đất Vạn Ma.  

 

Dù sao thì số lượng Thánh Nhân vẫn rất ít.  

 

Bá...  

 

Trong nháy mắt, Nguyên Thanh Hạm giết ra, khí thế trong cơ thể nháy mắt bộc phát, thánh lực dao động mãnh liệt, oanh kích Chấn Tường Sinh.  

 

Chấn Tường Sinh giờ phút này cũng không né tránh, trực tiếp cứng đối cứng.  

 

Oanh...  

 

Khí thế của cả hai tỏa ra, sát khí tràn ngập.  

 


Nguyên Mậu Minh giờ phút này ngồi bên cạnh Tần Ninh, cũng không kìm được mà lo lắng.  

 

Nhìn thấy Tần Ninh bình chân như vại ngồi đó, Nguyên Mậu Minh nhịn không được nói: "Tần công tử cảm thấy ai sẽ thắng?"  

 

Liếc qua hai người đang so tài trong thung lũng kia, Tần Ninh cười nói: "Nguyên Thanh Hạm!"  

 

Nghe đến lời này, Nguyên Mậu Minh tựa hồ như yên tâm hơn nhiều.  

 

Mà lúc này, bên trong sơn cốc, so tài bắt đầu lộ ra chênh lệch.  

 

Nguyên Thanh Hạm dần dần chiếm thượng phong khiến cho Chấn Tường Sinh không ngừng đổi công làm thủ, từng bước lui lại.  

 

Thấy cảnh này, đám ngườu Nguyên gia mới trở nên an tâm.  

 

Nguyên Thanh Hạm thời gian này cũng tiến bộ không ít khi ở Ly Tâm phủ.  

 

Chấn Tường Sinh không ngừng bị áp chế, xuất hiện xu hướng suy tàn.  

 

Nguyên Thanh Hạm sắc mặt lạnh lẽo, hừ một tiếng: "Xem ra, giữa hai ta vẫn có khoảng cách!"  

 

Nói xong, Nguyên Thanh Hạm vỗ xuống.  

 

"Đại Nhật Viêm Chưởng!"  

 

Một chưởng vỗ ra, hỏa diễm bao phủ, đằng đằng sát khí.  

 

Một tiếng ầm ầm lúc này vang lên.  

 

Sắc mặt Chấn Tường Sinh trắng nhợt, rút lui.  

 

Nguyên Thanh Hạm tấn công theo.  

 

Mà đột nhiên lúc này, có điều kì dị xảy ra.  

 

Chấn Tường Sinh đang rút lui tự nhiên lại bộc phát, bàn tay nắm chặt, vung ra một quyền về phía Nguyên Thanh Hạm.  

 

Nguyên Thanh Hạm như có đề phòng, lần nữa tung chưởng.  

 

Oanh...  

 

Hai người giao


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.