*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Ninh chọn, chắc chắn là thích hợp.
Giờ phút này, ở bên kia, Hiên Viên Hương Nhi cũng chọn được một thánh binh tam phẩm.
Lụa Hổ Phách! Dài chừng một mét, Hiên Viên Hương Nhi quấn nó trên cánh tay, nhìn qua sẽ làm cho người ta nghĩ rằng đó là một loại trang sức.
Lý Huyên cũng chọn một thanh đoản kiếm.
Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt lựa chọn trường kiếm, đều là thánh binh.
Trên mặt mấy người đều mang theo nụ cười.
Những thứ này có giá trị vô cùng xa xỉ.
Thánh binh nhất phẩm có giá trị gần một vạn thánh thạch.
Thánh binh nhị phẩm cũng có giá trị mấy vạn.
Còn tam phẩm thì có giá trị mấy chục vạn.
Hơn nữa, ở thành Vạn Ma, thậm chí là cả vùng đất Vạn Ma, đều rất khó nhìn thấy được.
Lần này, nếu như không phải là Nguyên gia phá tan Chấn Thiên các và Huyết Linh cung, lật tung hai nhà này lên, chỉ sợ là rất khó tìm được mấy thứ này.
“Sư tôn, người không chọn sao?”
Dương Thanh Vân không nhịn được nói.
“Ta chọn…”, thật sự là Tần Ninh còn chưa nhìn thấy thứ làm cho hắn động tâm.
Thật ra, hắn đang muốn chọn một thanh trường kiếm dùng thuận tay.
Nhưng mà sau khi xem hết cả đình viện này, hắn vẫn chưa tìm được cái thích hợp.
Tiên Vô Tận cười nói: “Nhất định là sư tôn nhà ngươi nhìn chướng mắt mấy thứ này, sư tôn của ngươi phải tìm kỹ các ngóc ngách, mấy thứ nhìn như vô dụng kia nói không chừng lại đều là bảo bối”.
“Ngươi nói cũng có lý”.
Tần Ninh nghe xong cười nói.
Tiên Vô Tận sửng sốt.
Ta đang nói đùa mà!
Lúc này, Tần Ninh vẫy vẫy tay, Nguyên Phong Mậu lập tức đi tới.
“Tần công tử, làm sao vậy?”
“Ở đây có thứ gì đó nhìn như vô dụng không?
Có thể là bị bụi bặm phủ kín, không nhìn ra được là gì ấy?”
Nghe được những lời này, Nguyên Mậu Phong nhất thời hiểu được ý của Tần Ninh.
“Có, không ít, đều ở bên này”.
Nói xong, Nguyên Mậu Phong dẫn Tần Ninh đi đến một góc của đình viện.
Trong góc xếp một đống sắt thép vụn.
Lung tung lộn xộn, nhìn giống như một bãi rác thải.
Ánh mắt Tần Ninh đảo qua một vòng.
“Quả nhiên!”
Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh sáng ngời, lôi từ trong đống phế tích kia ra vài món đồ này nọ.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều tập trung đến đây.
Quả thật là có khả năng nhặt được thứ tốt từ trong đống rác sao?
Nguyên Mậu Phong cười nói: “Đây đều là những thứ lục soát được trong Huyết Linh cung và Chấn Thiên các, chúng ta không thể nhận ra được đó là thứ gì, cũng không ném đi, xem ra Tần công tử là người có con mắt tinh tường”.
Lúc này, trong lòng Nguyên Mậu Phong cũng tràn đầy tò mò.
Rốt cuộc là Tần Ninh có thể chọn ra được thứ gì?
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn xuống dưới chân, gảy ra món đồ thứ nhất.
Dài hơn ba mươi centimet, rộng tầm một gang bàn tay, trên bề mặt hình chữ nhật phủ kín rỉ sắt, nhìn qua thì giống như là một chiếc hòm, hoặc một miếng sắt.
“Đây là cái gì?”
Nguyên Mậu Phong không nhịn được hỏi.
“Thứ tốt!”
Tần Ninh mỉm cười ngồi xổm xuống, ngón tay được bao phủ bởi thánh lực, quét đi lớp gỉ sắt ở bên ngoài.
Dần dần, dáng vẻ của miếng sắt thay đổi.
Không phải là hình chữ nhật, chiều dài gần ba mươi centimet, độ rộng gần một gang bàn tay, sau đó còn xuất hiện một vị trí tay cầm.