Phong Thần Châu

Chương 3991: “Là đan dược!”



 

Hắn gánh vác niềm hy vọng của cả dòng tộc Mục gia, hơn nữa, lại được mọi người coi là người thừa kế thích hợp nhất của Vô Thượng Thần Đế.  

 

Kiếm thuật! Thuật luyện đan! Thuật luyện khí! Thuật trận pháp! Mỗi thứ hắn đều phải học tập, có sư phụ tận tình chỉ dạy, có đại nương Mạnh Tử Mặc và thất nương Diệu Tiên Ngữ dạy dỗ và còn có sự dạy bảo của bà nội Diệp Vũ Thi.  

 

Thế nhưng, thứ hắn yêu thích nhất chính là âm luật! Ngũ nương Vương Tâm Nhã là đại sư âm luật! Hắn học tập âm luật dưới sự dạy dỗ của ngũ nương, lại có thiên phú hơn người.  

 

Bởi vì nó chính là thứ mà hắn thích nhất.  

 

 

 

Vậy nên giờ phút này, nhìn thấy cây đàn này, trong lòng Tần Ninh không khỏi kích động.  

 

Hắn vẫn nhớ như in.  

 

Sư phụ dạy hắn kiếm thuật, còn có tam nương cũng dạy hắn kiếm thuật, mẫu thân dạy hắn võ quyết, đại nương và tam nương dạy hắn thuật luyện đan, bà nội dạy hắn thuật trận pháp.  

 

Mỗi ngày hắn đầu khắc khổ học tập.  

 

Chỉ có những khi tới nơi này của ngũ nương học âm thuật là thoải mái nhất.  

 

Năm đó, ngũ nương được phong là Thiên Âm Thần Đế.  

 

Người đời sau gọi người là Thiên Âm Thánh Tổ, Âm Tổ.  

 

Trong chư thiên vạn giới, âm thuật của ngũ nương, không ai có thể theo kịp.  

 

Lúc Tần Ninh học âm thuật là quãng thời gian thoải mái nhất.  

 

“Đàn tốt!”  

 

Tần Ninh thì thầm nói: “Dùng gân của thánh thú cấp bốn Bạch Ngọc Thanh Xà làm dây đàn, dùng răng nanh của thánh thú cấp bốn Liệt Nha Khuyển làm khung đàn, dùng xương của thánh thú cấp bốn Thông Nguyên Cốt Ngạc làm giá đỡ đàn!”  

 

Thánh thú cấp bốn! Giờ phút này, ánh mắt của mấy người còn lại khẽ nhúc nhích.  

 

Đây là cây đàn cổ được tạo nên từ các bảo bối trên người thánh thú cấp bốn sao?  

 

Chỉ là giờ phút này, so với trứng của thánh thú cấp chín vừa nãy, tuy rằng thứ này quý giá nhưng cũng không khiến cho mọi người cảm thấy chấn động.  

 

Vẫn là quả trứng kia tốt hơn! Tần Ninh tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là tay nghề của người tạo ra nó không quá tài giỏi, vốn dĩ có thể tạo ra được thánh khí tứ phẩm, nhưng cuối cùng lại chỉ là thánh khí tam phẩm”.  

 

Nghe được những lời này, mọi người cũng âm thầm tán thưởng.  

 

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh khẽ chuyển động, hai tay đánh lên dây đàn, hào quang màu nhạt từ từ toả ra.  

 

“Vẫn Nhật Cốt Cầm!”  

 

“Cái tên này cũng coi như là chuẩn xác!”  

 

Không nhiều lời, Tần Ninh giao đàn cổ cho Dương Thanh Vân, hắn ta cẩn thận nhận lấy đàn cổ, sợ xuất hiện tình huống khó xử như Tiên Vô Tận.  

 

Ba món đồ bỏ đi, lúc này lại trở thành bảo bối.  


 

Hai món cuối cùng thì sao?  

 

Trong lòng mấy người bọn họ đều vô cùng tò mò.  

 

Ngay sau đó, Tần Ninh cầm món đồ thứ tư lên.  

 

Nhìn qua thì món đồ thứ tư này có kích thước ước chừng bằng lòng bàn tay, có hình bầu dục, cũng không trơn nhẵn.  

 

“Có phải là trứng hay không?”  

 

Âm thanh của Cửu Anh ở trên cổ Tần Ninh vang lên.  

 

Lời này vừa nói ra, mấy người Huyền Chấn, Dương Thanh Vân đều như hổ rình mồi nhìn về phía Cửu Anh.  

 

Nếu như tiếp tục là trứng, tuyệt đối không thể nào đưa cho Cửu Anh ăn! Không thể để Tần Ninh tuỳ ý phung phí của trời! Lúc này, Tần Ninh vô cùng cẩn thẩn sửa sang lại lớn bên ngoài.  

 

Dần dần, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay Tần Ninh.  

 

Nhẹ nhàng mở nắp bình ngọc ra, một mùi thương thẩm thấu đến tận tim gan tràn ngập khắp đình viện.  

 

“Đan dược?”  

 

Mọi người sửng sốt.  

 

“Là đan dược!”  

 

Tần Ninh lấy ra một viên nhét vào trong miệng, nuốt xuống bụng rồi lẩm bẩm nói: “Thánh đan tam phẩm, Thanh Dương Tụ Hồn đan!”   

 


“Mấy người các ngươi, mỗi người uống một viên, Nguyên Mậu Phong, số còn lại ngươi đưa cho Thánh Nhân của Nguyên gia uống đi!”  

 

“À, đúng rồi, đưa cho Nguyên Thanh Hạm một viên, có lẽ rất nhanh thôi nàng ta có thể đạt tới Thánh Nhân!”  

Nguyên Mậu Phong nghe được những lời này thì vô cùng kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.