Phong Thần Châu

Chương 3993: “Quá tuyệt diệu!”



 “Tần đại ca chú ý giữ gìn sức khoẻ, hy vọng ngày sau gặp lại, hai huynh muội chúng ta có thể giúp đỡ được Tần đại ca!”  

 

Tần Ninh gật gật đầu.  

 

Bốn người Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Hiên Viên Hương Nhi theo Tần Ninh rời đi.  

 

Ba người Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt, Lý Huyên ở lại.  

 

Chim giương cánh bay lên cao, dần dần biến thành một chấm đen, rồi biến mất trên bầu trời thành Nguyên gia.  

 

“Tần đại ca là người tốt!”  

 

Ly Tâm Linh Nguyệt thì thầm nói.  

 

Lúc này, Ly Tâm Lăng mỉm cười: “Linh Nguyệt, Tần Ninh đại ca không thuộc về nơi này!”  

 

“Lần sau nghe được tên tuổi của đại ca, chỉ sợ là đã nổi tiếng khắp Thanh Châu!”, lời này của Ly Tâm Lăng là phát ra từ nội tâm.  

 

Lấy thiên phú và năng lực của Tần Ninh, lần sau nghe được tên tuổi của Tần Ninh, chỉ sợ là đã nổi tiếng khắp Thanh Châu!  

 

…  

 

Ngồi ở trên Truy Nhật Phong Điêu, Tần Ninh cầm mảnh xương trong tay, không nói lời nào.  

 

Dương Thanh Vân thì trò chuyện gì đó với Nguyên Thanh Hạm.  

 

Còn Liễu Như Thị thì chăm chú quan sát xung quanh.  

 

Tốc độ của Truy Nhật Phong Điêu không chậm, đại khái là sau hai, ba ngày sẽ đến được vùng đất Vạn Thánh.  

 

Nguyên Thanh Hạm nhìn về phía Dương Thanh Vân, không nhịn được nói: “Sư tôn của ngươi tới vùng đất Vạn Thánh làm gì vậy?”  

 

“Giết người!”  

 

Dương Thanh Vân thẳng thắn nói rõ.  

 

 

 

Nguyên Thanh Hạm nghe thấy lời này thì đột nhiên há to miệng, không biết nên nói cái gì.  

 

Giết người?  

 

Trực tiếp như vậy sao?  

 

Dương Thanh Vân lại nói: “Sư tôn có thù với Ma Quang tông ở vùng đất Vạn Thánh, lần này đến đó chắc là muốn báo thù”.  

 

Nguyên Thanh Hạm càng không rõ.  

 

Không phải các ngươi là người phi thăng sao?  

 


Cũng không phải sinh ra ở thế giới Cửu Thiên sao, tại sao lại có thể có thù?  

 

Chỉ là nàng ta cũng biết có một số câu không tiện hỏi.  

 

Trên đường đi, Nguyên Thanh Hạm đã hỏi không ít điều liên quan tới Tần Ninh, Dương Thanh Vân cũng trả lời lập lờ nước đôi.  

 

“Quá tuyệt diệu!”  

 

Đột nhiên, Tần Ninh đứng dậy trên người phi cầm, ánh mắt tràn đầy sự mừng rỡ.  

 

Vô cùng vui vẻ! Mấy người Dương Thanh Vân lập tức đổ dồn ánh mắt lên trên người Tần Ninh.  

 

“Sư tôn, sao vậy?”  

 

Giờ phút này Tần Ninh lại khẽ nhếch khóe miệng, cười ha ha một tiếng nói: “Mảnh xương này là vật trời ban, quá tuyệt diệu quá tuyệt diệu”.  

 

“Ặc...”, Tần Ninh tiếp tục nói: “Ở trong Hạ Tam Thiên có vùng đất Đại Hoang, năm đó bên trong vùng đất Đại Hoang xuất hiện một vị thiên tài cái thế, đã tự sáng tạo một môn thánh quyết, vì Thể Thánh Đế Đại Hoang, lại chia ra thành bảy quyết chấn động toàn bộ thế giới Hạ Tam Thiên!”  

 

“Nhiều năm trước sư phụ ngươi đã muốn tìm kiếm pháp quyết này để thưởng thức một lần, kết quả lại không tìm được, ai ngờ đâu lại gặp được nó ở chỗ này!”  

 

Giờ phút này Tần Ninh vô cùng hưng phấn.  

 

Dường như Tần Ninh đã quên hết tất cả.  

 

Theo lý mà nói, nếu gặp được võ quyết chư thiên vạn giới, hắn đã sớm tỏ ra lạnh nhạt rồi.  

 

Thế nhưng thánh quyết này đúng là có chỗ độc đáo của nó.  

 

Bốn người Liễu Như Thị, Nguyên Thanh Hạm, Hiên Viên Hương Nhi, Dương Thanh Vân đều vô cùng kinh ngạc.  

 

Dương Thanh Vân là người kinh ngạc nhất.  

Dáng vẻ giật nảy mình này chẳng giống sư tôn của mình chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.