Phong Thần Châu

Chương 4068: “Đây là thế giới sau khi con người chết đi sao?



 

Một lời vừa dứt, thánh văn chuyển động.  

 

Trong chớp mắt, xung quanh thân thể Thánh Vương kia xuất hiện từng sợi xích sắt.  

 

Nhưng xích sắt này cũng không tồn tại chân thật mà là được ngưng tụ thành từ thánh văn.  

 

Lúc này, sắc mặt Thánh Vương trở nên trắng bệch.  

 

“Ngươi…”, sao có thể như vậy! Tại sao khí tức của Tần Ninh bỗng nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, khí thế giống như là nghiền ép hắn ta.  

 

Đây là lực hồn phách nghiền ép.  

 

Nhưng Tần Ninh chỉ có tam hồn, cũng không có một phách nào, tại sao có thể hoàn toàn áp chế được thể ba hồn bảy phách hắn ta.  

 

“Ngươi…”  

 

“Ta cái gì?”  

 

Tần Ninh từng bước tiến lên, sát khí ngưng tụ, hắn hừ một tiếng rồi nói: “Mơ ước cơ thể của người khác, có thể ngươi sẽ thành công, nhưng mơ ước cơ thể của đồ đệ ta, ngươi chắc chắn phải chết!”  

 

Vừa dứt lời, xích sắt ào ào tập trung lên thể hồn phách của Thánh Vương.  

 

“Không!”  

 

Thánh Vương gào thét nói: “Dựa vào cái gì, vì sao, ta không cam lòng!”  

 

“Không cam lòng thì thế nào?”  

 

Tần Ninh hờ hững nói: “Chỉ có thể trách ngươi trêu chọc vào người không nên trêu chọc!”  

 

Một tiếng ầm vang lên.  

 

Xích sắt ngưng tụ thành một chiếc lồng.  

 

Lúc này, âm thanh gào thét không cam lòng của Thánh Vương đã biến mất không còn sót lại chút gì.  

 


Chỉ thấy xích sắt kia tạo thành một hình lập phương, cố định ở trong biển linh thức của Thạch Cảm Đương.  

 

Dần dần, trong lồng sắt, một tia hồn lực màu xanh thẫm từ từ tản ra, bao trùm phía trên biển linh thức của Thạch Cảm Đương, khiến cho biển linh thức của hắn ta dần dần bị nhuộm đẫm, rồi lột xác tiến hành lột xác.  

 

 

 

Biển linh thức! Lột xác! Dưới sự dẫn dắt của hồn lực Thánh Vương thuần khiết, biển linh thức của Thạch Cảm Đương lột xác thành hồn hải, không ngừng tràn đầy, không ngừng tràn đầy.  

 

Cuối cùng, biển linh thức biến mất, hoá thành trăm vạn mét hồn hải.  

 

Mà phía trên hồn hải đang đang ngưng tụ nhất hồn…Giờ phút này, nhìn thấy một màn như vậy, khí tức trong cơ thể Tần Ninh mới từ từ thu lại.  

 

“Sư tôn?”  

 

Lúc này, nhất hồn kia phát ra âm thanh.  

 

“Ừ!”  

 

“Đậu má!”  

 

Thạch Cảm Đương kinh ngạc thốt lên: “Thật sự là người?”  

 

“Là ta…”, Tần Ninh có chút nói không nên lời.  

 

Thạch Cảm Đương lập tức gào lên: “Sư tôn, người…”, trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh của Thạch Cảm Đương mang theo chút nức nở.  

 

Trong lòng Tần Ninh cảm xúc hỗn loạn.  

 

Tên nhóc này từ trước đến nay vẫn luôn có da mặt dày, vậy mà bây giờ lại không nhịn được muốn khóc.  

 

Cũng là tại hắn không làm tốt mọi chuyện, khiến cho mấy người bọn họ sau khi tiến vào thế giới Cửu Thiên bị tách ra.  

 

“Sư tôn, người…”, dường như Thạch Cảm Đương thực sự khóc nấc lên, âm thanh run rẩy nói: “Người…người cũng đã chết rồi?”  

 

Hửm?  

 

Cái gì?  

 

Tần Ninh sửng sốt.  

 

“Đây là thế giới sau khi con người chết đi sao?  

 

Mơ hồ hỗn loạn, u ám không có ánh sáng, khi còn sống đã không được thấy phong cảnh tươi đẹp, tại sao sau khi chết cũng không cho người ta thấy cảnh đẹp một chút chứ?  

 

Sư tôn, người châm một ngọn nến lên đi, con không muốn đi lại trong bóng tối…”  

 

Nghe được những lời nói không giống như là đùa giỡn kia của Thạch Cảm Đương, khoé miệng Tần Ninh co rút.  

 

“Ngươi lại đây!”  

 


“Chết chết chết!”  

 

Hồn phượng của Tần Ninh vừa bay ra đã bám vào hồn quang thứ nhất của Thạch Cảm Đương, nhào nặn, lôi kéo, đánh đập.  

“Chết cái đầu ngươi ấy, chết cái đầu ngươi ấy!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.