Phong Thần Châu

Chương 4070: Thánh Vương là vô địch.



 

Hao tổn một vạn năm tuổi thọ, đổi lấy thực lực của Thạch Cảm Đương tăng lên.  

 

Vẫn có lời! Tần Ninh không tiếng động cắt đứt vài sợi tóc bạc kia rồi thở ra một hơi.  

 

Loại chuyện này, hắn không muốn nói cho nhóm Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương.  

 

Vô duyên vô cớ lại làm cho hai người bọn họ lo lắng vì mình.  

 

Nếu như Thạch Cảm Đương biết sư tôn mình hao tổn một vạn năm tuổi thọ, hắn ta mới có thể đạt được thành tựu lột xác siêu cấp, chỉ sợ trong lòng lại càng thêm khó chịu.  

 

Làm sư tôn, vẫn nên trả giá một chút! Hơn nữa, không cần thiết phải nói ra cho đồ đệ mình biết.  

 

Tần Ninh vô cùng thản nhiên, trong lòng còn thầm khen ngợi bản thân chí công vô tư.  

 

Không bao lâu sau, Thạch Cảm Đương từ từ mở hai mắt nhìn Tần Ninh.  

 

“Sư tôn trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi!”  

 

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương khom lưng quỳ gối xuống đất, rồi dập đầu hành lễ.  

 

“Đứng lên đi, ngươi không phải là Dương Thanh Vân, cũng không thích mấy cái lễ nghi này, miễn đi”.  

 

Nghe được những lời này của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương lập tức đứng dậy, đẩy đẩy bả vài Tần Ninh rồi cười ha ha nói: “Sư tôn, sao người tìm được con?”  

 

“Đi lên rồi nói sau!”  

 

“Vâng!”  

 

Nói rồi hai thầy trò rời khỏi nơi này.  

 

Khí tràng Thánh Vương biến mất, nơi này đã mất đi sự đặc biệt! Mà giờ phút này, dưới vực, Ô Long Phong nhìn Ô Ngạn đang hấp hối, ông ta có chút không đành lòng, nhưng mà ông ta cũng biết, Ô Ngạn phải chết không chút nghi ngờ.  

 

“Sư huynh, cần gì phải…”  

 

“Cần gì?”  

 

Ô Ngạn cười ha ha nói: “Sư đệ tốt, ngươi sẽ không cho rằng, một vị Thánh Nhân có thể đối phó được với một vị Thánh Vương đấy chứ?  

 

Cho dù vị Thánh Vương kia chỉ là ở trạng thái thức tỉnh, không phải là ở đỉnh phong!”  

 

“Tần Ninh là người phi thường!”  

 

Ô Long Phong thở dài nói.  

 

“Người phi thường thì có thể đánh bại được Thánh Vương sao?”  

 

Ô Ngạn cười nhạo nói.  

 

“Tất nhiên là có thể”.  

 

Lúc này, một âm thanh bình thản vang lên.  

 

Theo âm thanh kia vang lên, ánh mắt Ô Ngạn không thể tin được mà nhìn về phía Tần Ninh đang đi ra ngoài.  

 

Mà phía sau Tần Ninh, có một người đi theo hắn, người đó đúng là Thạch Cảm Đương.  

 

 


 

"Ngươi...", Ô Ngạn trừng mắt nhìn Tần Ninh.  

 

Không thể nào tin được! Phẫn nộ! Hoảng sợ!  

 

"Thánh Vương đã chết rồi, sau này, dòng tộc chịu khổ cứ phát triển bản thân theo ý mình đi".  

 

Tần Ninh bình thản nói: "Ô Long Phong, ta chắc là ngươi có thể làm được nhỉ?"  

 

Ô Long Phong ngạc nhiên.  

 

Đã chết rồi ư! Bây giờ, Ô Ngạn đã trút bỏ hơi thở cuối cùng.  

 

Tần Ninh bình yên vô sự đưa người ra ngoài, vậy vị Thánh Nhân kia chắc chắn đã chết, niềm hy vọng xoay người của ông ta đã hoàn toàn tan biến...  

 

"Đi thôi!"  

 

Tần Ninh không nhiều lời.  

 

Lúc này, Ô Phong Long cũng không hỏi nữa.  

 

Ba người đi thẳng một mạch ra khỏi sườn núi.  

 

Vào giờ phút này, ở bên vách đá.  

 

Bốn người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn và Hiên Viên Hương Nhi đều đang lẳng lặng chờ đợi bọn họ.  

 

"Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, sao còn không có chút tin tức nào cả?"  

 

Huyền Chấn không nhịn được bèn nói: "Vừa rồi hình như là tiếng kêu thảm thiết của Thạch Cảm Đương, sao giờ lại bỗng nhiên im lặng rồi?"  

 

"Lẽ nào có điều gì đó ngoài ý muốn ư?"  

 

Sư tôn rất lợi hại, nhưng đó lại là một vị Thánh Vương có thể sống lại bất cứ lúc nào.  

 

Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh và Thánh Vương.  

Thánh Vương là vô địch. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.