Phong Thần Châu

Chương 4104: Kẻ ngu nhìn thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì!



 

“Trúng tình độc của ta!”  

 

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta tới giải độc cho cô!”  

 

“Làm sao mà giải?”  

 

Vân Sương Nhi không nhịn được cúi đầu nhìn mặt Tần Ninh, hơi thở dồn dập.  

 

“Giải độc thế này!”  

 

Dứt lời, Tần Ninh cởi vạt áo sau lưng Vân Sương Nhi ra, tuột áo xuống đất.  

 

 

 

Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau.  

 

Thạch Cảm Đương đi ra khỏi phòng, vươn vai.  

 

Tối qua ngủ thật ngon.  

 

Khoảng thời gian này, ngày nào hắn ta cũng bị Tần Ninh mang ra tu luyện, đã sắp tu luyện đến chết rồi.  

 

Tối qua hắn ta đã cảm giác được đại thiên lượng! Nhưng mà, cả đêm hắn ta luôn nghe được âm thanh kỳ quái gì đó! Vốn dĩ hắn ta cũng lo không biết sư tôn có chuyện gì không.  

 

Nhưng mà nghĩ, thực lực của sư tôn mạnh hơn mình, nếu phải lo lắng thì cũng là hắn lo cho mình mới đúng.  

 

Dù vậy, Thạch Cảm Đương vẫn quyết định đi thăm hỏi sư tôn.  

 

Vừa mới chuẩn bị mở cửa.  

 

Cánh cửa bên cạnh mở ra.  

 

Dương Tam Tuần đi vào.  

 

“Chào buổi sáng, Thạch sư đệ!”  

 

Dương Tam Tuần mỉm cười nói.  

 

“Chào buổi sáng”.  

 

“Thạch sư đệ, đêm qua qua đệ có nghe được gì lạ không?”  

 

“Hình như là trong phòng sư tôn truyền tới. Ta vốn định cẩn thặng lắng nghe, sợ có điều gì bất ngờ, nhưng nghe tiếp thì không thấy nữa, có thể là ta đã quá lo lắng rồi!”  

 

Nghe đến đây, mặt Thạch Cảm Đương biến sắc.  

 

Chẳng lẽ đêm qua không phải là ảo giác của mình?  

 

Sư tôn sẽ không có chuyện gì chứ?  

 

“Sư tôn, người có sao không?”  

 

Thạch Cảm Đương kêu lên.  

 

Sau đó, hắn ta cũng không để ý, trực tiếp đạp cửa.  

 

Rầm một tiếng, cửa phòng bị đá ra.  

 

Thạch Cảm Đương vừa muốn vọt vào.  

 

Đối diện, một quyền ảnh, không hề sai lệch, đánh thẳng vào mặt hắn ta.  

 

Máu mũi trực tiếp chảy trai, Thạch Cảm Đương mặt biến sắc.  

 

Thật sự xảy ra chuyện rồi!  

 

“Cút!”, một giọng nói vang lên.  

 

Thạch Cảm Đương sửng sốt, che mũi, run run nói: “Sư tôn, người không sao chứ?”  

 

“Ta có thể có chuyện gì được?”  

 

Giọng Tần Ninh lại vang lên lần nữa.  

 

Nhưng hắn cũng không đi ra.  

 

Không cho ai vào mà cũng không đi ra, nhất định là có chuyện rồi! Thạch Cảm Đương tức khắc nói: “Sư tôn, nếu không có chuyện gì, người ra đây con nhìn chút”.  

 

Trong phòng rơi vào yên tĩnh.  

 

Không bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.  

 

Trong nội thất, một bóng dáng xinh đẹp đi ra.  

 

Mái tóc hơi rối, dáng người yểu điệu, mặt đỏ ửng, chính là Vân Sương Nhi.  

 

Đi tới cửa phòng, Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương, trừng mắt, vội vàng xoay người rời đi, về phòng mình.  

 

Mà lúc này, bên ngoài cửa phòng, một vài đệ tử bị đánh thức cũng đi ra. Nhìn thấy cảnh ấy, ai cũng trợn mắt há mồm.  

 

Thạch Cảm Đương ngây người!  

 

“Xong rồi, xong rồi…”, Thạch Cảm Đương ảo não nói: “Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, xong rồi xong rồi, tam sư mẫu hận chết ta!”  

 

Lúc này Dương Tam Tuần mới hết khiếp sợ.  

 

Kẻ ngu nhìn thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì!  

 

“Chuyện này… Hắn… Nàng….”, Dương Tam Tuần ấp úng, không nói được câu nào.  


 

“Mới sáng sớm mà kêu la om sòm cái gì thế?”  

 

Tần Ninh nghiêm mặt nói.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.