Phong Thần Châu

Chương 4107



 

Bảy ngày trôi qua.  

 

Ngày hôm ấy.  

 

Đám người của Đại Nhật sơn đi ra khỏi nhà gỗ, nhìn về khu vực trước mắt.  

 

Trước mắt họ là một tòa thành trì màu đỏ rực, giống như một mãnh thú Thương Lan toàn thân đỏ lửa đang nằm rạp trên mặt đất. Nhìn từ xa chỉ cảm nhận được một cảm giác uy nghiêm hùng vĩ.  

 

Thành Thiên Hạc! Đến! Thiên Hạc lâu! Thế lực bá chủ Trung Vực.  

 

Mà thành Thiên Hạc lệ thuộc vào Thiên Hạc lâu, càng là địa điểm nòng cốt của Thiên Hạc lâu.  

 

Trong thành này, một nửa diện tích của toàn bộ thành trì đều là khu vực của Thiên Hạc lâu.  

 

Mà bên ngoài mới là thành Thiên Hạc.  

 

Khi từng con phi cầm bay vút tới, phía trước không trung cũng có mấy người cưỡi phi cầm đang lẳng lặng chờ đợi.  

 

"Hạng Hải!"  

 

Nhìn thấy người này, Dương Nhất sơn chủ mỉm cười, nói từ xa: "Chờ đợi vất vả rồi!"  

 

Người đàn ông đứng trên phi cầm kia có vẻ ngoài tầm bốn mươi, thân thể khôi ngô, khí chất mạnh mẽ, nghiễm nhiên cũng là một vị cường giả Địa Thánh cấp cao.  

 

"Dương Nhất sơn chủ cùng mọi người mấy ngày nay vất vả, tại hạ thay mặt Thiên Hạc lâu hoan nghênh các vị".  

 

"Xin hãy đi theo chúng ta!"  

 

Hạng Hải giờ phút này khách khí nói.  

 

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều mang theo mấy phần hiếu kì.  

 

Dương Tam Tuần đi cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Lâu chủ Thiên Hạc lâu là Khâu Học Nghị là một cường giả Địa Thánh thất phách".  

 

"Thiên Hạc lâu có ba vị thanh danh khá là vang dội tên Khâu Sóc, em trai của Khâu Học Nghị, Hạng Hải, huynh đệ xương máu của Khâu Học Nghị".  

 

"Hai người này đều là Địa Thánh lục phách".  

 

"Vị thứ ba thì là Cung Kim Minh, cũng là một cường giả Địa Thánh ngũ phách, địa vị tương đối cao!"  

 

Lâu chủ Khâu Học Nghị! Ba phụ tá đắc lực Khâu Sóc, Hạng Hải, Cung Kim Minh.  

 

Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Thiên Hạc lâu bởi vì tọa trấn Trung Vực Thanh Châu, mà từ trước tới này Trung Vực đều là nơi võ đạo phát triển khá là mạnh, cho nên Thiên Hạc lâu này còn mạnh hơn Đại Nhật sơn chúng ta, Thương Long điện Bắc Vực, Hiên Viên thánh địa mấy phần!"  

 

"Thiên Hạc lâu cũng có rất nhiều cường giả Địa Thánh".  

 

Giờ khắc này, phi cầm dần giảm tốc độ, nhưng không dừng ở ngoài thành mà là đi thẳng tới nội thành rồi hạ cánh ở một võ trường.  

 

Giờ phút này, đám người phóng mắt nhìn ra, cảm xúc biến đổi.  

 

Khí phái thật!   

 

Tuy nói là thành bên trong thành, thế nhưng xung quanh nơi đây toàn là võ trường, dãy núi vờn quanh.  

 

Mà xuyên thấu qua dãy núi kia là cung điện đình đài, thánh thú lui tới, nhìn vô cùng thần kỳ.  

 

Nó tạo cho con người ta một cảm giác giống như là tiên cảnh ở trong thành vậy! Đây chính là cảnh tiên ẩn mình trong đời thường chứ đâu! Hạng Hải nhìn mấy người, chắp tay nói: “Chúng ta đều đã sắp xếp ổn thỏa chỗ dừng chân cho mọi người, mời mọi người đi theo đệ tử của Thiên Hạc để tới chỗ ở nhé".  

 

Hạng Hải nói, sau đó lại nhìn về phía Dương Nhất sơn chủ và mấy vị cao tầng, lần nữa nói: "Mời các vị đi theo ta, lâu chủ nhà ta chờ đã lâu!"  

 

Dương Nhất sơn chủ nhìn Dương Tam Tuần, dặn dò: "Đừng gây rối nhé, cha đi một chút rồi về!"  

 

"Vâng!"  

 

Giờ này khắc này, mấy vị cường giả Địa Thánh cấp cao rời đi, rất nhiều đệ tử đều trở nên yên tĩnh lại.  

 

"Đây nào phải thành trong thành chứ, mà là tiên cảnh trong thành ấy!"  

 

"Đúng vậy a, không hổ là Thiên Hạc lâu..."   

 

"Tứ phương thế lực của tứ đại vực quả nhiên đều không phải hư danh..."   

 


Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng cười nhạo đột nhiên vang lên.

 

Nghe vậy, rất Đại Nhật sơn đều nhướng mày, ánh mắt mang theo vài phần phẫn nộ.  

Chỉ thấy sau họ là một đám đệ tử đi tới. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.