Phong Thần Châu

Chương 4116: “Ngươi nói ra điều ta vẫn luôn không dám nói!”



 Nhan Như Ngọc cẩn thận nói: “Tổ sư gia… Bị thương rồi”.  

 

“Bị thương?”  

 

Sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi, hắn nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

“Bị người ta ám sát?”  

 

“Bị đánh trọng thương sao?”  

 

Nhìn bộ dạng sốt sắng của Tần Ninh, đột nhiên Nhan Như Ngọc cười lớn.  

 

“Ta nói ra, ngươi đừng nói cho tổ sư gia nghe đó, nếu không ta sẽ bị đánh!”  

 

“Hả?”  

 

Nhan Như Ngọc ngồi xuống, cười ha ha nói: “Nghe tứ đại sư tổ nói, tổ sư gia bị thánh thú tọa kỵ của mình cắn bị thương…”  

 

“Cắn… bị… thương á?”, Tần Ninh trợn mắt há mồm.  

 

“Thánh thú Cửu Giới, sẽ có thực lực Thánh Đế, tám vạn năm qua đo, tổ sư gia của ngươi không thành Thánh Đế sao?”  

 

“Không bồi dưỡng Huyết Thể Thanh Thiên Giao thành Thánh Đế sao?”  

 

Nhan Như Ngọc há to miệng gặm thịt, lắc đầu nói: “Vì sao tổ sư gia không thành Thánh Đế thì ta không biết, nhưng Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhất định là chưa tu luyện đến cấp chín”.  

 

Tần Ninh sầm mặt lại.  

 

Huyết Thể Thanh Thiên Giao không thành thánh thú cấp chín.  

 

Ôn Hiến Chi bị Huyết Thể Thanh Thiên Giao làm bị thương, đó không phải là có khả năng không hoá thành Thánh Đế sao? Nhưng mà, tiểu tử này, dù sao cũng phải sắp đến Thánh Đế rồi chứ?  

 

Tần Ninh nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời cảm thấy hơi nhức đầu.  

 

“Ngươi trở về nói với tổ sư gia của ngươi, có một người tên Tần Ninh tìm ông ta. Tổ sư gia của ngươi nghe xong sẽ đến tìm ta!”  

 

Nhưng Nhan Như Ngọc lại đỏ mặt, cười ha ha, nói: “Ta… Ta không biết Đạo Tổ sư gia ở đâu cả…”  

 

“Ngươi không biết sao?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Nhan Như Ngọc toét miệng cười nói: “Tổ sư gia bị thương nên bế quan, không… Là được Huyết Thể Thanh Thiên Giao mang đi… Sau đó nhất thế sư tổ đi tìm… không thấy…. Nhị đại sư tổ cũng đi tìm… cũng không quay về… sau đó là các sư tổ tam đại, tứ đại, ngũ đại, lục đại, sư gia của ta, sư phụ của ta đi tìm…. Càng về sau, trong Thánh Thú tông chỉ còn lại một mình ta”.  

 

Tần Ninh giơ tay đỡ trán, mặt đầy bất đắc dĩ.  

 

“Ôn Hiến Chi, quả thực là tên ngu xuẩn!”  

 

Tần Ninh thở dài.  


 

Nhan Như Ngọc gãi đầu, cười nói: “Ngươi nói ra điều ta vẫn luôn không dám nói!”  

 

“Ngày nào sư phụ ta cũng nói, tổ sư gia quá ngu xuẩn, sư gia của ta ngày nào cũng nói… Kết quả, tổ sư gia bỏ chạy, ai cũng chạy theo, cũng không biết đi đâu hết, bỏ lại mình ta trên Thánh Thú sơn, nhàm chán muốn chết!”  

 

“Ngày nào tổ sư gia cũng bảo bọn họ khiêm tốn, không cho bọn họ rời núi, lần này tổ sư gia không có ở nhà, ai cũng mừng như điên, ra ngoài tiêu dao sung sướng. Ta cũng không thể tử thủ một ngọn núi rỗng được, ta cũng sẽ vui vẻ ra ngoài …”, nghe vậy, trái lại Vân Sương Nhi hiểu được.  

 

Ôn Hiến Chi! Tần Ninh từng nói, đó là đồ đệ thứ hai của đời thứ hai.  

 

Nghe Nhan Như Ngọc nói như thế, sao cô ấy cảm thấy tên đồ đệ này có chút… ngốc nghếch?  

 

Cả Thánh Thú tông này, nhìn thế nào cũng thấy ngốc cả, ai nấy đều ngốc… nên lấy tên Ngốc Nghếch tông môn mới đúng.  

 

Tần Ninh nhìn Nhan Như Ngọc, nói lại: “Qua ngày hôm nay, ta đi cùng ngươi, tới Thánh Thú sơn".  

 

“Đi làm gì?”  

 

Lúc này Nhan Như Ngọc đã hơi say, mơ mơ màng màng nói: “Nói không chừng, Thánh Thú sơn không có ai, sơn môn đã bị người ta chiếm mất rồi… Dù sao mấy tên ngốc kia đều không có ở đó, cứ dứt khoát giải tán đi…”, tiếng nói dần nhỏ lại, Nhan Như Ngọc nằm trên bàn, hoàn toàn ngủ mê man.  

 

Tần Ninh đứng dậy.  

 

“Cứ thế đi à?”  

 

“Mang nàng ta đi cùng!”  

 

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Tên Ôn Hiến Chi này, tức chết ta…”, Vân Sương Nhi dè dặt đỡ Nhan Như Ngọc dậy.  

 


“Ôn Hiến Chi! Tên nghe rất nho nhã, không ngờ tới đức hạnh… Đúng là chuyện đồ đệ của chàng có thể làm được”.  

 

Vân Sương Nhi chọc ghẹo.  

“Ta nhổ vào!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.