Phong Thần Châu

Chương 4119: Đó là ánh mắt gì?



 

Một giọng nói đúng lúc vang lên.  

 

Xa xa, mấy chục bóng người phá không mà tới.  

 

Mấy chục người kia, nhìn kỹ lại, đều mặc võ phục, bên ngoài khoác áo xanh, trên vai thêu thần hạc.  

 

Chính là trang phục của võ giả Thiên Hạc lâu! Thanh niên đi đầu, Tần Ninh đã gặp ban ngày rồi.  

 

Thiên Hạc lâu, Khâu Tử Kiêu! Khâu Tử Kiêu đứng cách đó mười bước, thấy bộ dạng của Tần Ninh và Hoàn Nhất Chu, sắc mặt thay đổi.  

 

“Đây là thế nào?”  

 

Khâu Tử Kiêu mở miệng hỏi.  

 

“Khâu Tử Kiêu, ngươi tới đúng lúc lắm!”  

 

Hoàn Nhất Chu quát lên: “Ở địa bàn Thiên Hạc lâu của các ngươi, có người muốn giết đệ tử Thanh Long bảng của thánh địa Hiên Viên, ngươi có quản không?”  

 

Lúc này, Khâu Tử Kiêu nhìn Tần Ninh.  

 

“Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh, một trong mười một người xuất chiến lần này của Đại Nhật Sơn đúng không?”  

 

“Đây là thế nào?”  

 

Tần Ninh! Đệ tử Đại Nhật Sơn! Sắc mặt Hoàn Nhất Chu thay đổi mấy lần.  

 

“Khó trách ngươi muốn giết ta, Đại Nhật Sơn các ngươi đúng là hèn hạ vô sỉ. Sư huynh Hiên Viên Anh của thánh địa Hiên Viên ta là đệ nhất Thanh Long bảng, các ngươi không đoạt được đệ nhất nên muốn tới ám sát sao?”  

 

“Tần Ninh, ngươi cứ chờ lửa giận của thánh địa Hiên Viên đi!”  

 

Hoàn Nhất Chu dứt lời, trọng kiếm trong tay Tần Ninh thu lại mấy phần.  

 

Nhìn thấy cảnh này, Hoàn Nhất Chu thở phào nhẹ nhõm.  

 

Tần Ninh không dám giết hắn ta! Giết hắn ta, sẽ tạo thành thù hận giữa Đại Nhật Sơn và Thiên Hạc lâu.  

 

Tần Ninh chỉ là một đệ tử, không kham nổi trách nhiệm này.  

 

Không thể không nói, Khâu Tử Kiêu đến quá đúng lúc!  

 

“Đến giờ ngươi còn uy hiếp ta?”, Tần Ninh xoay tay, trọng kiếm Vạn Quân chuyển động mấy vòng, dán sát sau lưng Hoàn Nhất Chu.  

 

“Quá không sáng suốt rồi!”  

 

Khóe miệng Hoàn Nhất Chu chảy máu, hắn ta cười ha ha: “Tần Ninh, ngươi nghĩ kĩ đi, giết ta… Ngươi sẽ phải chết không thể ngờ!”  

 

“Vậy thì không cần ngươi quan tâm!”  

 

Tần Ninh giơ trọng kiếm Vạn Quân lên, một kiếm rơi xuống.  

 

Phập một tiếng, mũi kiếm xuyên qua tim Hoàn Nhất Chu. Hai mắt hắn ta dần mất đi huyết sắc, gương mặt co rút… Mà bên kia, hai người Thời Kim Ca và Ly Hủ hoàn toàn choáng váng.  

 

Chết rồi! Hoàn Nhất Chu chết rồi.  

 

Hoàn Nhất Chu xếp thứ mười trong hai mươi tư nhân vật kiệt xuất của Thanh Long bảng… Lại chết! Lúc này đây, ngay cả Khâu Tử Kiêu cũng hoàn toàn mờ mịt.  

 

Tần Ninh lại thật sự ra tay! Quá quả quyết! Lần này, xảy ra chuyện lớn rồi!  

 

Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía Khâu Tử Kiêu.  

 

“Đừng có mà dở trò!”  

 

Tần Ninh nói thẳng: “Ngày hôm nay, đệ tử Thương Long điện và đệ tử Đại Nhật Sơn cãi vã, ngươi dẫn người đứng ngoài trăm thước Tây Nam mà nhìn, thấy muốn đánh nhau, ngươi mới đến!”  

 

“Lúc ta đánh gãy tay Ly Hủ, ngươi đã đến rồi, nhưng vẫn xem náo nhiệt, không ra tay!”  

 

“Muốn xem ta có thể giết chết bọn họ không?”  

 

“Hay là muốn xem, liệu ta có giết bọn họ hay không?”  

 

Tần Ninh liếc mắt, nhìn Khâu Tử Kiêu, hờ hững nói: “Bớt dở trò đi, để cho các tông bất hoà, cân nhắc nhiều chút, duy trì sự bình yên của cuộc võ đấu Thanh Châu”.  

 

Ánh mắt này khiến Khâu Tử Kiêu giật mình.  

 

Đó là ánh mắt gì?  

 

Bình tĩnh! Rất bình tĩnh! Nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ! Hơn nữa, Tần Ninh chỉ ở cảnh giới Thánh Nhân tam hồn mà thôi.  

 

Những người khác đều không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, sao Tần Ninh phát hiện được?  

 

Nội tâm Khâu Tử Kiêu hơi kinh hoàng.  

 

Tên Thánh Nhân tam hồn trước mắt này lại mang cho hắn một cỗ áp lực vô cùng lớn. Không sai, thật áp bách!  

 

“Chuyện xử lý thế nào, ngươi nhìn mà làm đi!”  

 

 


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.