Phong Thần Châu

Chương 4130: Mà cuối cùng ngày hôm đó đã đến.



 

Hôm nay, Thiên Hạc lâu sắp xếp một võ trường bên trong chỗ ở của đệ tử Đại Nhật Sơn.  

 

Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần đang tập luyện với nhau.  

 

“Sư tôn của đệ cả ngày không tu hành, nếu như gặp được người mạnh hơn thì biết làm thế nào?”  

 

Dương Tam Tuần dò hỏi.  

 

“Hẳn là đến nơi thi đấu rồi đột phá, dù sao thì sư tôn ta cũng thường xuyên làm loại chuyện này”.  

 

Thạch Cảm Đương tuỳ ý nói.  

 

Đến nơi thi đấu đột phá?  

 

Khóe miệng Dương Tam Tuần giật giật.  

 

Đệ cho là chuyện này đơn giản giống như ăn cơm uống nước sao?  

 

Đói bụng thì ăn no, khát nước thì uống đã?  

 

Đây chính là đột phá cảnh giới, võ giả nói đột phá là có thể đột phá hay sao?  

 

Thạch Cảm Đương thực sự không nghĩ nhiều.  

 

Người khác có thể không làm được.  

 

Nhưng mà Tần Ninh…quỷ mới biết được!  

 

“Ai, thật hâm mộ Vân Sương Nhi!”  

 

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương dừng tay, nhìn về phía xa xa.  

 

Ở một bên khác, Tần Ninh tự mình chỉ dạy Vân Sương Nhi.  

 

“Đệ hâm mộ cái gì?”  

 

Dương Tam Tuần không nhịn được nói: “Ta thấy không phải là mỗi ngày sư tôn của đệ đều chỉ dạy cho đệ sao?”  

 

Giờ phút này, ánh mắt Thạch Cảm Đương nhìn Dương Tam Tuần giống như nhìn một kẻ ngốc.  

 

 

 

"Có thể giống nhau sao?  

 

Có thể giống nhau sao?"  

 

Thạch Cảm Đương không được nhịn bác bỏ: "Sư tôn ta dạy bảo ta toàn là đánh đánh đánh, mắng mắng mắng, huynh xem đến khi dạy bảo Vân Sương Nhi, chậc chậc chậc... Ánh mắt kia... chậc...", sắc mặt của Dương Tam Tuần rất kỳ quái.  

 

Thạch Cảm Đương cũng chỉ dám nói như vậy một chút thôi, chứ không dám nói trước mặt sư tôn mình đâu.  

 

"Hơn nữa huynh không biết đâu!"  

 


Thạch Cảm Đương vui buồn thất thường nói: "Ta phát hiện ra một vấn đề, mỗi lúc trời tối, sư tôn và sư nương vào phòng, ngày hôm sau ra ngoài, tinh thần của sư nương đều tốt hơn nhiều, ban đầu ta còn tưởng rằng là ảo giác của ta, thế nhưng ta đã cẩn thận quan sát, là thật đấy!"  

 

"Huynh không cảm thấy sao, bây giờ còn chưa đến một tháng mà sư nương ta đã sắp đột phá cảnh giới nhị phách, sắp đến cảnh giới tam phách sao?"  

 

Dương Tam Tuần nghe thấy lời này thì khẽ gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.  

 

"Đáng tiếc, ta không phải con gái!"  

 

"Không, đáng hận!"  

 

Giờ phút này Thạch Cảm Đương vô cùng đau lòng.  

 

Vẻ mặt Dương Tam Tuần lại rất kỳ quái.  

 

Nếu đệ là con gái, với dáng vẻ này của đệ, sư tôn đệ cũng chịu không nổi đâu! Nhưng Dương Tam Tuần cũng không dám mở miệng nói ra lời này, nếu không Thạch Cảm Đương sẽ liều mạng với hắn ta.  

 

Thời gian trôi qua từng ngày.  

 

Thời gian đấu võ Thanh Châu cũng càng ngày càng gần.  

 

Mà võ giả các bên cũng không muốn bỏ qua một thời khắc hoàng kim thế này.  

 

Chỉ là cũng không phải ai cũng đều có tư cách đến Thiên Hạc lâu quan sát cuộc tỷ thí này.  

 

Trong các tông môn gia tộc, ít nhất phải có võ giả cảnh giới Địa Thánh mới có tư cách phái ra hai ba người quan sát cuộc tỷ thí lần này.  

 

Mà cuối cùng ngày hôm đó đã đến.  

 

Thành Thiên Hạc, Thiên Hạc lâu đều vô cùng náo nhiệt.  

 

Tần Ninh nói thẳng: "Nếu thua, ta sẽ đòi lại cho nàng!"  

 

"Ừm!"  

Đẩy cửa đi ra ngoài, Thạch Cảm Đương, Dương Tam Tuần đều có mặt. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.