Phong Thần Châu

Chương 4146



 

Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Mùi rượu..."   

 

"Cho ngươi một vò!"  

 

Nhan Như Họa tiện tay ném một vò cho Tần Ninh.

 

Tần Ninh ngửi thử, cũng không kén chọn mà nâng vò rượu lên uống từng ngụm.  

 

"Không ngờ một đứa con gái như ngượi lại là sâu rượu đấy!"  

 

Tần Ninh cười nói: "Thế nào, ta bảo ngươi nói cho sư tổ câu kia, ngươi đã nói chưa?"  

 

"Chưa!"  

 

Nhan Như Họa bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự tìm không thấy mà, tu vi của sư tổ mạnh cỡ nào ngươi biết không? Đại giao tính tình dù tốt, thế nhưng thực lực cũng mạnh, sao ta có thể tìm được tung tích của hai người này chứ?"  

 

"Thực không dám giấu giếm, ta lần này là lần theo tung tích của sư tôn ta nên mới đi tới thành Thiên Hạc!"  

 

"Sư tôn ngươi?"  

 

"Đúng vậy!"  

 

Nhan Như Họa mắt say lờ đờ, mông lung nói: "Sư tôn ta tên là Tấn Triết, hết sức háo sắc, là một sắc quỷ. Cả quãng đường ta ngửi theo mùi vị háo sắc của hắn ta mà tím đến Thiên Hạc lâu, nhưng tới đây thì lại không tìm thấy!”  

 

"Sư tôn ngươi ở cảnh giới gì?"  

 

"Thiên Thánh!"  

 

Nhan Như Họa tùy ý nói.  

 

"Yếu vậy à...", Tần Ninh thuận miệng nói.  

 

Yếu?  

 

Nghe đến lời này, Nhan Như Họa lập tức nhảy dựng lên: "Thiên Thánh mà yếu? Ngươi có biết cao nhân Thiên Thánh là gì không? Trong ngũ đại châu của thánh vực Thiên Hồng, Thiên Thánh chính là người đỉnh nhất đấy?”  

 

"Bỏ qua Thanh châu không nói, Tề Châu, Diệp Châu, U Châu, Yến Châu cũng chỉ có một vài Thiên Thánh thôi, có phải nhiều như rau đâu?"  

 

Tần Ninh không nhiều lời, uống một hớp rượu, từ nói: "Thế còn sư tổ ngươi thì sao?"  

 


"Sư tổ?  

 

Hẳn là Thánh Vương đi!"  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh suýt thì phun rượu ra ngoài.  

 

"Mới Thánh Vương?"  

 

Mới! Chữ “mới” này giống như cây kim đâm Nhan Như Họa một phát, khiến cô ta lại nhảy dựng lên: “Ngươi có biết Thánh Vương là gì không vậy? Trong thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương chính là vương giả!"  

 

"Ngươi tức giận cái gì?"  

 

Tần Ninh chế nhạo: "Sư tổ ngươi tu hành tám vạn năm rồi chứ? Thế mà mới đến Thánh Vương? Vậy không rác rưởi sao?"  

 

Nhan Như Họa ngẩn người, đột nhiên nói: "Hình như thế nhỉ...","Ta mới tu hành mấy ngàn năm thì đã là Địa Thánh... gần bước chân vào Thiên Thánh rồi...", Tần Ninh gật đầu.  

 

Nhan Như Họa lại đặt mông ngồi xuống, khoát tay áo nói: "Vậy cũng không thể trách sư tổ ta được".  

 

"Ồ?"  

 

"Sư tôn của sư tổ nói phải khiêm tốn mà!"  

 

Nhan Như Họa từ từ nói: "Ta nghe sư tổ đời thứ ba hoặc là sư tổ đời thứ tư có lần uống say nói, sư tổ ngày ngày áp chế cảnh giới của bản thân, không cho bản thân đột phá".  

 

"Nói là cái gì mà sợ chính mình đột phá cảnh giới quá cao, đến lúc ấy thái sư tổ sẽ không tìm thấy..."  

"Hơn nữa thái sư tổ còn bảo sư tổ đừng quá kiêu căng ngạo mạn, nếu không đến lúc hai thầy trò còn chưa nhận nhau thì đã chết, lúc không ai thèm nhặt xác cho..."  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.