Phong Thần Châu

Chương 4180



 

Cái tên khốn này đã làm như thế nào vậy! Giờ khắc này, Hiên Viên Anh kinh ngạc không thôi.  

 

"Thêm một thức Băng Sơn Quyền xem nào!"  

 

Thạch Cảm Đương giờ phút này hét lên.  

 

Băng Sơn Quyền tiếp tục tuôn ra.  

 

Nhưng Băng Sơn Quyền lần này đã hoàn toàn khác biệt.  

 

Cơ thể Thạch Cảm Đương phảng phất như ẩn chứa một loại chiến lực không thể địch nổi, đánh cho Hiên Viên Anh phải lui về bước chân.  

 

Giờ khắc này, Hiên Viên Anh tái mặt.  

 

Sao lại như thế?  

 

Hiên Viên Anh kinh ngạc không thôi.  

 

"Bạo!"  

 

Thạch Cảm Đương giờ phút này đã giết ra.  

 

Oanh... Trong tích tắc, quyền phong gào thét tới thẳng chỗ Hiên Viên Anh.  

 

Hiên Viên Anh lui lại định tránh thoát.  

 

Nhưng lại tránh không thoát.  

 


Một tiếng ầm ầm vang lên.  

 

Tiếng bộc phát vang lên.  

 

Ầm... Tiếng nổ tung vang lên! Hiên Viên Anh trở nên lạnh lùng thêm vài phần.  

 

Khóe miệng đã rỉ ra một chút máu tươi.  

 

Hắn ta đã cản được một quyền này! Nhưng cũng đã bị thương…  

 

Giờ khắc này, mọi người đều nhìn thấy Hiên Viên Anh đang gặp khó khăn.  

 

Thạch Cảm Đương càng đánh càng hăng, cho tới bây giờ đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong! Dù cho Hiên Viên Phong đã là Địa Thánh tứ phách, nhưng đối mặt Thạch Cảm Đương thì vẫn phải lui về liên tục.  

 

Mặc dù khó tin nhưng đây chính là sự thật.  

 

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương nhìn Hiên Viên Anh, nhếch miệng cười nói: "Kinh ngạc không?"  

 

"Lại thêm một quyền nhé!"  

 

"Băng Địa Quyền!"  

 

Một quyền bộc phát, luồng khí thế đặc biệt kia tiếp tục được ngưng tụ.  

 

Vân Sương Nhi thấy cảnh này, như nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: "Chiến khí!"  

 

"Ừm!"  

 

Tần Ninh gật đầu nói: "Bình thường thì thể chất của mỗi võ giả đều ẩn chứa sự khác biệt, như là Hỗn Độn Thể của nàng có thể ngưng tụ hỗn độn khí, một số võ giả là chiến thể trời sinh, ngưng tụ chiến khí, lúc giao chiến thì phóng thích chiến khí, khí thế cùng uy lực đều sẽ tăng lên mấy lần!"  

 

"Chiến khí của Thạch Đầu là chính mình ngưng tụ mà ra".  

 

"Năm đó ta bảo nó rằng, nó là Chiến Thần trời sinh, nó cũng tin tưởng vững chắc điểm này, kết quả... Thế mà lại ngưng tụ chiến khí, thật không thể tin nổi".  

 

Vân Sương Nhi hé miệng cười nói: "Đây có tính là chàng đang gạt đồ đệ mình không?"  

 

Tần Ninh cười nói: "Đành chịu thôi, nhóc này thiên phú không tốt, đầu óc hơi ngờ nghệch, ta nói cái gì thì nó tin là thế".  

 


"Ta ngày xưa quen một người tầm thường thôi, nhưng có lẽ là vì áp lực quá lớn nên không thể không cố gắng tiến lên, kết quả là đã trở thành một vị Thần Đế xuất sắc!"  

 

Nghe đến lời này, Vân Sương Nhi cũng kinh ngạc vô cùng.  

Dần dần, Vân Sương Nhi lần nữa nói: "Thạch Cảm Đương coi chàng là tín ngưỡng của mình, chàng nói gì hắn ta đều tin, có lẽ... đây chính là kỳ tích!" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.