*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng là chỉ có một đệ tử, chính là Ôn Hiến Chi.
Thế nhưng bên trong sơn môn lại là có mấy ngàn đệ tử.
Hắn cũng không nghĩ tới, thời gian trôi qua vài vạn năm, mấy ngàn đệ tử cũng đã mất.
Thánh Thú tông trở thành tông môn không ai biết đến.
Thế nhưng dù vậy, nơi đây có rất nhiều chỗ thần bí vẫn không bị ai động vào.
Tần Ninh có thể chắc chắn về điều này.
Bởi vì dù sao ngay cả Ôn Hiến Chi cũng không biết về những chỗ đó.
Giờ phút này, Tần Ninh đi vào phía sau Thánh Thú tông một mình.
Một vùng này chỉ toàn là núi hoang.
Sau khi đi được mấy vòng quanh co, Tần Ninh đã đi đến trước một sơn cốc.
Có hai bia đá đứng sừng sững ở cửa sơn cốc.
Bia đá cao tới trăm trượng, chia ra ở hai bên sơn cốc.
Mà giờ phút này, Tần Ninh đi đến trước sơn cốc, bàn tay nhẹ nhàng phất qua hai tấm bia đá.
"Ông bạn già... bây giờ sống ra sao rồi?"
Tần Ninh nỉ non một tiếng, thánh lực mênh mông trong cơ thể phóng ra, lúc này hội tụ lên trên hai tấm bia đá kia.
Mà lúc này bia đá bên trái xuất hiện một dòng chữ.
Từ trên xuống dưới có sáu chữ to.
"Làm người không bằng làm thú!"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Giờ phút này, Tần Ninh lại đưa mắt nhìn về phía bên phải.
Bia đá kia lại trống rỗng, không hề có một chữ nào ở phía trên.
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, thánh lực trong cơ thể thi nhau phóng ra, hội tụ lên trên tấm bia đá.
Mà lúc này khi Tần Ninh đang vô cùng tập trung, ở một bên khác, ba vị đệ tử xuất sắc nhất đời thứ sáu, đệ tử đời thứ bảy, đệ tử đời thứ tám của Thánh Thú tông đã tụ tập lại một chỗ.
Đương nhiên xuất sắc nhất cũng chỉ là ba người tự phong mà thôi.
"Tấn Triết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Giản Bác tức giận nói: "Thánh Thú tông chúng ta có thêm mấy ngàn người từ bao giờ? Hơn nữa còn đổi tông chủ rồi?"
Nghe được câu hỏi của Giản Bác, Tấn Triết cười nói: "Ngươi đừng vội, ta sẽ chậm rãi nói với ngươi".
"Ngươi đừng nói gì trước, chúng ta đánh cược đi, cược có phải Tấn Triết ngươi đã làm phản rồi hay không? Ta cược ngươi không!", Giản Bác chân thành nói.
Lúc này Tấn Triết và Nhan Như Họa lại có chút cạn lời.
"Cút sang một bên đi, bình thường gọi ngươi một tiếng sư tôn là do uy nghiêm của Đời thứ nhất, ngươi thật sự coi mình là sư tôn sao? Cũng chỉ cao hơn ta cảnh giới nhị phẩm thôi!"
Tấn Triết cắt một tiếng.
"Ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Tấn Triết ho khan một cái, nghiêm túc nói: "Ta và Tần Ninh trở về, sơn môn chúng ta bị coi thành vật vô chủ, bị Phần Nguyệt tông, Thiên Chiếu môn, Sâm La cốc chiếm cứ".
"Bọn họ đều là Thiên Thánh ngũ phẩm, lại thêm trong tông môn có vài chục vị cao nhân cảnh giới Thiên Thánh, một mình ta chiến đấu, chém giết đến mức không biết trời đất..."
"Dừng lại!", giờ phút này Giản Bác cau mày nói: "Tấn Triết, trước kia ta chỉ biết là ngươi háo sắc, không nghĩ tới ngươi còn không biết xấu hổ như vậy, nói thẳng đi!"
Tấn Triết ho khan một cái, cười nói: "Ta chỉ là một Thiên Thánh tam phẩm, không đánh lại một đám Thiên Thánh kia, thánh thú trong núi đều bị Đời thứ nhất quản lý, ta cũng không ra lệnh được... Kết quả Tần Ninh đột nhiên xuất hiện, dùng một chiêu ngự thú để triệu tập hơn vạn thánh thú cấp bốn ở trong núi ra, trận chiến kia, các ngươi không biết đâu..."
"Đã bảo ngươi đừng khoác lác rồi mà", Giản Bác cau mày nói.