Phong Thần Châu

Chương 4309: Tần Ninh có địa vị phi phàm.



Mà khi Tần Ninh vừa dứt lời, trên mặt tấm bia đá bên phải kia lúc này xuất hiện một hàng chữ.  

 

Một hàng chữ vặn vẹo.  

 

Làm người không bằng làm thú!   

 

Làm Giảo không bằng làm chó!   

 

Hai tấm bia đá lúc này ầm ầm ghép lại cùng một chỗ.  

 

Mà giờ khắc này, sơn cốc trải ra một con đường lớn.  

 

Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn ba người, nói: "Hiện tại, các ngươi biết ta là ai chưa?"  

 

Vào giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa quay sang nhìn nhau.  

 

Sau đó, ba người bịch bịch quỳ rạp xuống đất.  

 

"Tổ sư thúc!"  

 

"Tổ sư thúc!"  

 

"Tổ sư thúc!"  

 

Ba người cung kính bái đại lễ.  

 

Nghe được tiếng hô này, Tần Ninh suýt thì phụt máu.  

 

"Người chắc chắn là tổ sư thúc".  

 


Giản Bác chắc nịch nói: "Không ngờ rằng lão tổ tông lại nói cho người biết bí mật này, trong khi lại không thèm nói cho sư tổ biết, xem ra người còn được lão tổ tông sủng ái hơn cả sư tổ".  

 

"Đúng vậy, tổ sư thúc, con tình nguyện bái người làm sư phụ, học tập phép ngự thú!"  

 

"Con cũng muốn!"  

 

Vào giờ phút này, Tần Ninh thật sự không muốn nói thêm câu nào.  

 

Hắn đứng bình tĩnh tại chỗ, sau một hồi lâu thì thản nhiên nói: "Chờ sư tổ của các ngươi trở về rồi nói sau".  

 

Ba người nghe vậy, thần sắc vui mừng.  

 

Có hi vọng!   

 

Tổ sư thúc nói như vậy, chứng minh trong lòng người cũng nhìn trúng thiên phú trác tuyệt của bọn họ, chẳng qua là ngại vì là huynh đệ với sư tổ, không tiện thẳng tay thu nhận.  


 

Vào giờ phút này, ba người đều đứng dậy, nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt nịnh nọt.  

 

Tần Ninh giờ phút này thật sự là quá mệt mỏi, không thèm để ý ba người này nữa.  

 

Hắn bước vào con đường lớn ở sơn cốc.  

 

Ba người giờ phút này nhắm mắt đi theo.  

 

"Tổ sư thúc, người đến nơi đây làm gì vậy ạ? Có phải là lão tổ tông đã truyền lệnh gì cho người không ạ?"  

 

Giản Bác giờ phút này cười hì hì nói.  

 

"Ờ!"  

 

Tần Ninh giờ phút này lười phải giải thích, ba người kia muốn nghĩ gì thì nghĩ đi vậy.  

 

Thật sự có mệnh lệnh?  

 

Tấn Triết nhịn không được, nói: "Tổ sư thúc cứ nói đừng ngại, chỉ cần là chuyện ba người chúng con có thể làm thì chắc chắn sẽ không chối từ".  

 

"Việc mà ba người các ngươi có thể làm chính là ngậm miệng lại...". Tần Ninh giờ phút này lạnh nhạt nói.  

 

Ba người nghe vậy, thần sắc khẽ giật mình, nhưng cũng không dám phản bác.  

 

Còn có thể mở Ám Thiên cốc ra.  

 

Tần Ninh có địa vị phi phàm.  

Nói gì thì làm vậy là được. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.