“Oa..Đây là cái gì?”
Đúng lúc này, một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Ba người Nhan Như Hoạ, Tấn Triết và Giản Bác đi vào trong sơn cốc thì thấy được cung điện to lớn kia.
“Nguyên Hoàng cung”.
Lúc này Nhan Như Họa không nhịn được nói: “Tần tổ sư thúc, chữ viết này của ngươi với chữ viết của tổ sư gia chúng ta thật giống như là từ một khuôn mẫu đúc ra!”
Phệ Thiên Giảo cũng thì thầm nói: “Con bé nhà ngươi thì biết cái rắm gì, ngươi đã từng nhìn thấy chữ viết của tổ sư gia các ngươi chưa?”
Thân là thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn, tất nhiên là nó đã từng nhìn thấy chữ viết của Ngự Thiên Thánh Tôn, Nhan Như Hoạ thấy được lúc nào chứ!
“Đã từng thấy!”
Nhan Như Hoạ nghiêm túc nói: “Mỗi một đệ tử chúng ta đều phải tu thành Thánh Ngự Thiên quyết! Thánh Ngự Thiên quyết chính là bảo vật truyền lại cho đời sau của Thánh Thú tông chúng ta, năm đó, lão tổ tông đã hao phí bao nhiêu tâm huyết để viết ra, giao cho sư tổ cất giữ, sư tổ đã cho mỗi đệ tử chúng ta xem qua, chữ viết trong đó giống hệt ba chữ Nguyên Hoàng cung mà Tần tổ sư thúc viết, ta sẽ không nhớ nhầm đâu”.
“Đúng không?”
Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tấn Triết và Giản Bác.
Hai người cũng gật đầu.
Phệ Thiên Giảo bĩu môi nói: “Người này bắt chước đấy”.
Nhan Như Hoạ gật đầu nói: “Nhưng mà bắt chước giống như đúc luôn, ta nghe đời thứ hai nói, chữ viết của lão tổ tông, ngay cả sư tổ của chúng ta cũng không thể nào bắt chước được, vậy mà tiểu tổ sư thúc bắt chước lại rất giống!”