Phong Vô Cực nghe xong thì chắp tay cười nói: “Đã tìm được đệ tử thứ năm của Thánh Thú tông, Nguyên Địch rồi”.
“Ở bên trong vùng đất Tề Châu, tại Diệp Vương quận thuộc thánh quốc Đại Tề”.
Phong Vô Cực cung kính nói: “Nhưng mà vị đời thứ năm kia có thực lực cường đại, tu vi Thiên Thánh đỉnh cấp, vị trí mơ hồ không cố định, cho nên ta chỉ có thể thăm dò được một vài tin tức như vậy…”
“Thánh quốc Đại Tề? Diệp Vương quận?”
Tần Ninh nhướng mày, qua hồi lâu mới mở miệng: “Có phải lúc trước chúng ta bắt giữ một vị thế tử của thánh quốc Đại Tề không?”
“Tề Bác”.
“Hắn ta đang ở đâu?”
“Đang giam giữ…”
Tần Ninh lập tức nói: “Hỏi tên kia về một chút tình hình ở Diệp Vương quận!”
“Còn nữa, dựa theo lời của ba người các ngươi, tìm được Địch Nguyên là có thể tìm được đời thứ tư Dịch Bình Xuyên, đời thứ ba Đường Minh, đời thứ hai Y Linh Chỉ và đời thư nhất Hạo Thiên, đúng không?”
Giản Bác vội vàng nói: “Theo đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng mà mấy người kia, ngoại trừ Dịch Bình Xuyên thì đều có thực lực vượt qua cấp bậc Thiên Thánh đỉnh cấp, muốn tìm cũng có chút khó khăn…”
Tần Ninh nghe xong thì mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy thì ta tự mình đi tìm”.
Nghe được những lời này, trong lòng Phệ Thiên Giảo không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là lại có chút không nỡ.