Tần Ninh mở miệng nói: "Độc tố trong cơ thể ngươi cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ sợ là đã mấy năm nay rồi. Hơn nữa, nó sẽ không bám vào mạng sống của ngươi, mà là khi ngươi muốn phá thì nó sẽ xâm nhập tam hồn thất phách của ngươi, dần dần khiến cho tam hồn thất phách xuất hiện nghịch chuyển".
"Ta ngưng tụ độc tố trong cơ thể ngươi vào hồn hải, hiện tại chí ít sẽ không tạo thành thương tổn với tu vi của ngươi nữa. Lát nữa đem dược liệu tới, ta sẽ giúp ngươi luyện chế thành đan dược, tiêu trừ hết độc tố".
Giờ phút này, Tề Khánh đứng dậy, nghiêm nghị chắp tay nói: "Cảm ơn Tần công tử!"
Giờ khắc này, ông ta cảm nhận tam hồn thất phách trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển bình thường.
Mặc dù không biết Tần Ninh dùng biện pháp gì, nhưng cách làm này... đúng là điêu luyện sắc sảo!
Hơn nữa lại là do một hậu bối Địa Thánh thất phách làm ra.
Quả thực là không dám tin.
"Đan dược thành, không tới một tháng, ngươi liền có thể khôi phục như lúc ban đầu, nếu là vận khí tốt, nói không chừng có thể tiến thêm một bước, thành Thiên Thánh cửu phẩm".
"Nhưng nhớ lấy, trong một tháng này, không được bộc phát hồn phách quá độ, nếu không sẽ kinh động đến hồn hải, làm cho độc tố bộc phát ra, đến lúc đó thần tiên hạ phàm cũng không cứu được ông”.
Tề Khánh nghe vậy thì cung kính gật đầu.
Không thể không nói, đêm qua Tần Ninh đột nhiên xông vào khiến ông ta không vui.
Nhưng chỉ sau một đêm đã khiến cho ông ta thấy Tần Ninh không đơn giản.
Xem ra là con trai mình nói đúng, Tần Ninh là cao nhân!
Tề Khánh đi ra ngoài, định tiễn Tần Ninh về nghỉ.
"Vương gia!"