Phong Thần Châu

Chương 4352: Đầu bạc trong phút chốc!



 

Tề Khánh giờ phút này đi qua đi lại, lo lắng chờ đợi.  

 

"Vương gia, về rồi ạ!"  

 

Một tiếng thông báo vang lên.  

 

Tề Khánh lập tức đi ra đại sảnh.  

 

Lúc này, mấy người hộ vệ mặc nhuyễn giáp hắc ám khiêng hai người đi vào.  

 

Chỉ thấy một cô gái trong đó, mái tóc tán loạn, gương mặt sưng phồng, quần áo rách tả tơi, được đắp bởi một chiếc áo khoác đen, nhưng vô hình vẫn có thể thấy được những vết bàn tay và ngón tay hằn lên trên người...   

 

Tề Tư Tư!   

 

Vào giờ phút này, dáng vẻ của Tề Tư Tư so với tư thế hiên ngang của cô ấy hôm qua, quả thực ... như hai người khác nhau.  

 

Mà người nằm trong lòng cô ấy thì lại là Tề Bác.  

 

Nhưng Tề Bác lúc này chân tay đều đứt gãy, ánh mắt ngây dại, không chút nhúc nhích. Hai mắt mở trừng trừng, toàn thân nhiễm đầy máu, giống như… một cỗ máy, không có chút tình cảm nào.  

 

 

 

"Tư Tư... Bác Nhi..."   

 

Tề Khánh vương gia thấy cảnh này, cả người gần như lảo đảo, suýt thì ngã nhào xuống mặt đất.  

 

"Chuyện này là sao... là sao chứ..."   

 

Tề Khánh vương gia giờ phút này như già thêm mười tuổi, hai tay run rẩy sờ gương mặt con gái mình, lại chạm vào con trai mình.  

 

"Mau tìm Lý đại sư đến, nhanh lên!"  

 


Vào giờ phút này, ánh mắt Tề Khánh mang theo niềm đau phát ra từ tận đáy lòng.  

 

Lòng thương con!   

 

Mọi người đều có!   

 

Ông ta biết mình không sống được lâu nữa, cho nên mới để Tề Tư Tư lấy thập hoàng tử, để Tề Diệp lấy Tề Uyển Nhi để tính mạng hai người được an toàn.  

 

Ông ta biết, sau khi mình qua đời thì ba đứa con trai của mình sẽ không bỏ qua Tề Tư Tư cùng Tề Bác.  

 

Nhưng ông ta không còn cách nào, chỉ đành như vậy.  

 

Nhưng sau một đêm, mọi chuyện đã khác.  

 

Ông ta có thể khôi phục, sẽ không chết.  

 

Thập hoàng tử, Tề Diệp đếch gì, ai cũng không thể ngăn cản quyết định của ông ta.  

 

Ông ta đã chuẩn bị thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.  

 

Nhưng... Chuyện này rốt cuộc là sao?  

 

Cả vương phủ lúc này đều rối bời.  

 

Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp lại không trở về.  

 

Mà giờ khắc này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng bị sự ồn ào đánh thức, đi ra xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.  

 

"Tề Tư Tư... Tề Bác..."   

 

Giản Bác ngẩn ngơ.  

 

Hôm qua hai người vẫn còn hoạt bát, tại sao hôm nay… lại như thế này?  

 

Giờ phút này, vài vị thánh đan sư đang bắt mạch cho Tề Bác.  

 

Một vị đại sư giờ phút này đến bên cạnh Tề Tư Tư, muốn chẩn bệnh cho Tề Tư Tư nhưng lại bị từ chối.  

 

Không bao lâu, vài vị đại sư tụ tập lại bên cạnh Khánh Vương.  

 

"Tiểu thế tử... bị thương rất nặng, thân thể bị phá hủy nghiêm trọng, lại thêm việc… dường như đã bị kích thích quá lớn, khiến cho tam hồn thất phách rơi vào bờ sụp đổ, Khánh Vương gia... chúng ta... bó tay bất lực!"  

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khánh Vương gia tái nhợt, ngã ngồi trên mặt đất.  

 

Giờ khắc này, mọi người đều nhìn thấy.  


 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.