Phong Thần Châu

Chương 4359: “Giết cha đoạt vị là tội đáng chết vạn lần”.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Nhưng mà một tòa Hồn Vương phủ to như vậy do ông ta tốn biết bao tâm huyết xây dựng nên, vậy mà bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát…  

 

Đúng lúc này, hai vị vương gia Tề Kiện và Tề Hủ xuất hiện.  

 

“Tề Khánh đã chết rồi!”  

 

Vương gia Tề Kiện nói bằng giọng thản nhiên: “Những chuyện còn lại giao cho Tề Hồn ngươi đi xử lý đó…”  

 

“Hai vị cứ yên tâm đi”, Tề Hồn cười nói: “Chuyện đã tới nước này rồi, tất nhiên là bản vương biết nên làm như thế nào, nếu bên phía thất hoàng tử xử trí tốt, vậy thì bên chỗ ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề”.  

 

“Ừ!”  

 

Sau đó, Tề Hồn bước lên phía trước, ông ta nhìn quanh bốn phía.  

 

“Dừng tay!”  

 

Một tiếng quát khẽ vang lên.  

 

Tề Hồn lạnh lùng nói: “Tề Khánh đã chết rồi, đám người các ngươi vẫn còn muốn khăng khăng một mực chịu chết hay sao?”  

 

“Tề Khánh lập mưu giết bản vương, may là vương gia Tề Kiện và vương gia Tề Hủ vừa lúc đang làm khách ở Hồn Vương quận, kịp thời ngăn cản Tề Khánh, Tề Khánh tự biết việc lớn không thành nên đã tự bạo mà chết, nếu các ngươi cứ tiếp tục khăng khăng một mực như vậy thì không chỉ các ngươi sẽ phải chết mà gia tộc của các ngươi…cũng sẽ không thoát tội được!”  

 

“Ta sẽ bẩm báo tất cả những chuyện này cho Thánh Chủ, nếu các ngươi không muốn làm tội thần thì hãy từ bỏ việc chống cự lại đi!”  

 

Sắc mặt của các vị Thiên Thánh và Địa Thánh rối bời.  

 

Tề Khánh đã chết rồi.  

 

Nếu bọn họ tiếp tục kháng cự thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.  

 

Nhưng nếu không chống cự lại thì… Tề Khánh đã chết…  


 

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tề Hồn cười lạnh, ông ta nói: “Thật đúng là trung thành và tận tâm, một khi đã như vậy rồi thì… giết hết cho ta!”  

 

Tề Hồn vừa nói xong, từng bóng người nhanh chóng vọt lên.  

 

“Khoan đã!”  

 

Đúng vào lúc này, một người bỗng nhiên xuất hiện.  

 

Tề Diệp đã đến.  

 

Tề Diệp đi tới trước mặt bọn họ, chắp tay nói: “Các vị quận thủ đại nhân, ta chính là con trai của Tề Khánh, Tề Diệp, hẳn là các vị đều đã từng gặp ta rồi”.  

 

“Cha ta bị người làm cho mê muội nên mới đến mưu sát Tề Hồn thúc thúc, các vị ngàn vạn lần không được để người khác che mắt”.  

 

“Cha ta đã qua đời rồi, ta sẽ tiếp nhận chức vụ vương gia, các vị hãy từ bỏ việc chống cự lại đi”.  


 

Tề Diệp tỏ ra đau lòng rồi nói: “Là tên đệ đệ ngu ngốc kia của ta, Tề Bác, là hắn ta cố ý hại phụ thân của ta, việc này ta sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng, bây giờ, dù các vị có kháng cự lại thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!”  

 

 

 

Nghe Tề Diệp nói như vậy, rất nhiều thuộc hạ của Khánh Vương đều do dự.  

 

Tề Hồn đứng ở bên cạnh, ánh mắt của ông ta thay đổi.  

 

Người này thật đúng là vô liêm sỉ!  

 

Vậy mà hắn ta có thể thốt ra những lời như vậy mà mặt không đỏ, tim không đập cơ đấy.  

 

“Các vị, việc này, sau khi trở về lại Khánh Vương quận, ta giải thích rõ ràng cho các vị”.  

 

“Cớ gì các vị cứ nhất quyết muốn sống chết vào lúc này? Lại còn liên lụy đến người nhà và bằng hữu của mình nữa?”  

 

Nghe được lời này, mặt không ít người biến sắc.  

 

“Lời của tam thế tử không hề sai?”  

 

“Tất nhiên!”  

 

Vào giờ phút này, Tề Diệp đứng ra cam đoan, hắn ta nói: “Từ hôm nay trở đi, ta cam đoan rằng nếu bây giờ, các vị không chống cự lại nữa, thì bảy quận của Khánh Vương sẽ giống như trước đây, không xuất hiện bất kỳ sự thay đổi nào”.  

 

“Các vị trung thành với cha ta như thế nào, thì cứ trung thành với ta như vậy là được”.  

 

chapter content


 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.