Phong Thần Châu

Chương 4363



 

Giờ phút này, Tề Diệp đùa cợt nhìn về phía Tề Tư Tư.  

 

"Tư Tư tỷ, thập hoàng tử điện hạ đang rất nhớ tỷ, người đang chờ tỷ ở Hồn Vương quận đấy!", Tề Diệp mỉm cười nói.  

 

Nghe hắn ta nói thế, gương mặt Tề Tư Tư tái nhợt.  

 

Cô ấy mãi mãi không thể xóa tan khung cảnh đêm ấy trong ký ức của mình.  

 

Nếu không vì hiện tại sinh tử của đệ đệ mình chưa rõ thì có lẽ cô ấy đã sớm kết liễu sinh mạng của bản thân rồi.  

 

"Tề Diệp!"  

 

Lúc này, giọng điệu Tề Tư Tư đầy rét lạnh, nói: "Ngươi dám giết cha đoạt vị, không sợ Thánh Chủ trách tội sao?"  

 

"Sợ hả?"  

 

Tề Diệp cười khẩy đáp lại: "Thất hoàng tử sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa, cô cho rằng Thánh Chủ sẽ không tin tưởng lời nói của một vị hoàng tử, mà đặc biệt điều ra nguyên nhân cái chết của Tề Khánh hay sao?"  

 

"Cho dù là mười vị vương, hay là hai mươi bốn vị tướng quân, kể cả bảy mươi hai vị quận vương đều như nhau cả thôi, tất cả cũng chỉ là quân cờ!"  

 

"Vương gia Tề Khánh đã chết, Tề Diệp ta sẽ lên thay, đây là mục đích của thất hoàng tử, hắn ta cần một tên Vương gia biết nghe lời chứ không phải là một tên Vương gia đứng trung lập!"  

 

Sắc mặt Tề Tư Tư lạnh lẽo, quát lên: "Đây là lý do ngươi nguyện làm chó sao? Giết chính cha ruột của mình để làm chó liếm giày cho người khác?"  

 

"Tề Tư Tư!"  

 

Lúc này, giọng điệu của Tề Diệp bỗng lên cao.  

 

"Chừa cho cô đường sống rồi thì đừng có đâm đầu tự sát!", Tề Diệp nói: "Tề Bác đâu? Đã chết chưa thế?"  

 

"Tề Diệp!", cơ thể Tề Tư Tư khẽ run lên, lạnh giọng nói: "Ngươi tuyệt tình thật đấy, không sợ trời phạt à?"  

 

"Trời phạt hả? Tề Tư Tư, có vẻ như cô bị thập hoàng tử chơi đến lú lẫn rồi nhỉ, còn ở đây nói trời phạt".  

 

Tệ Diệp cười khinh bỉ nói: "Người đâu, tìm cho ta, phải tìm cho ra Tề Bác, rồi giết không tha".  

 

"Bắt đầu từ hôm nay, trên dưới Khánh Vương phủ, bất kỳ ai không phục cứ giết".  

 

Hắn ta vừa thốt ra mệnh lệnh ấy, đám hộ vệ đứng bên cạnh Tề Tư đều cầm chặt thanh đao trong tay.  

 

"Sao đấy? Còn muốn chống đối à?"  

 

Tề Diệp cười khinh bỉ, hơn mười tên tay sai đằng sau hắn ta từ từ bước tới gần.  

 

Hơn mười người kia khi xưa đều đã từng buông bỏ vũ khí, hơn mười vị Thiên Thánh, lúc này, khí thế bọn họ tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.  


 

Tuy đám người đứng cạnh Tề Tư Tư đều là cao nhân Thiên Thánh nhưng cùng lắm chỉ là nhất phẩm nhị phẩm gì đó, giờ đây, bọn họ rất khó chống cự lại phe Tề Diệp.  

 

Bây giờ, tình hình cả hai bên đều rất căng thẳng, hừng hực sát khí.  

 

"Ô? Các ngươi đang làm gì vậy?"  

 

Đúng lúc ấy, có một giọng nói đầy ngây ngô bỗng vang lên.  

 

Một bóng người cất bước đi ra.  

 

Nhìn thấy người nọ, bốn người Tề Tư Tư, Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp lộ ra biểu cảm khác nhau.  

 

"Tứ đệ..."  

 

Đôi mắt Tề Tư Tư đỏ ửng, cả người hơi run run, cô ấy đi đến ngước mặt Tề Bác, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn ta, khóc nấc lên.  

 

"Tứ đệ..."  

 

"Tư Tư tỷ... sao tỷ lại khóc?", lúc này Tề Bác hiếu kỳ hỏi.  

 

Hắn ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt vươn trên khóe mắt tỷ tỷ mình, nhếch miệng cười nói: "Phụ thân đâu rồi? Người đi đâu rồi thế?"  

 

Nghe vậy, nước mắt Tề Tư Tư không nhịn được mà rơi như mưa.  

 


Thế nhưng hiện tại lại sống lại.  

 

Nhưng... có vẻ đầu óc không được minh mẫn lắm.  

"Ngu si rồi?" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.