Phong Thần Châu

Chương 4366: Muốn quản thì quản thôi!



 

“Bổn thế tử, tự mình ra tay giết ngươi, một Địa Thánh nho nhỏ!”  

 

Khí thế trong cơ thể Tề Diệp bọc phát.  

 

Thấy vậy, Nhan Như Họa vội vàng muốn tiến lên ngăn cản.  

 

Nhưng lại bị một cái tay kéo xuống.  

 

“Ngươi làm gì đấy?”  

 

Tần Ninh không hiểu nói.  

 

“Giúp người đó, tổ sư thúc”.  

 

“Ngươi chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm, giúp cái gì chứ? Trông chừng Tề Tư Tư và Tề Bác là được”.  

 

“Ồ…”  

 

Nhan Như Họa lui về phía sau.  

 

Bị xem thường rồi?  

 

Thật là khó chịu!  

 

Uống một ngụm rượu đi.  

 

Nhan Như Họa lấy hồ lô ra, buồn rầu uống một ngụm lớn.  

 

Cô ta quay lại, nhìn về phía Tề Tư tư và Tề Bác, nói: “Tổ sư thúc bảo ta trông chừng các ngươi, đừng có chạy lung tung”  

 

Tề Tư Tư lại lo lắng nói: “Tề Diệp mua chuộc được hơn mười vị Thiên Thánh… Chỉ sợ…”  

 

“Yên tâm đi”.  

 

Nhan Như Họa nghiêm túc nói: “Trong Thánh Thú tông của chúng ta có một con thánh thú siêu cấp kinh khủng, tổ sư thúc lại không gọi đến, vậy nghĩa là người chuẩn bị tự mình ra tay rồi. Điều này cho thấy tổ sư thúc có lòng tin!”  

 


Tề Tư Tư nhìn người hơi gầy gò kia, ngạc nhiên.  

 

Một vị Địa Thánh thất phách, sao lại có tự tin đến vậy chứ?  

 

“Cảm ơn…”  

 

“Đừng cảm ơn ta, cảm ơn tổ sư thúc của ta là được”, Nhan Như Họa vội vàng nói: “Tổ sư thúc lo chuyện bao đồng, chúng ta cũng phải nghe lệnh!”  

 

Tề Tư Tư thấy cảm động.  

 

Chuyện này không liên quan gì đến mấy người Tần Ninh.  

 

Thế nhưng Tần Ninh lại ra tay giúp đỡ.  

 

Nhưng mà… Có thể giúp đến mức nào chứ?  

 

Cho dù ba người Tề Diệp đều chết cả, nhưng còn thập hoàng tử… Tề Ngọc Phong… Và thất hoàng tử ở sau lưng! Đều không phải loại dễ chọc.  

 

Lúc này, Tề Diệp nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”  

 

“Làm gì chứ?”  

 

Tần Ninh xoay người nhìn Tề Tư Tư và Tề bác, nói: “Nhìn không vừa mắt, muốn vì hai tỷ đệ này, đòi một cái công đạo, chỉ có thế thôi”.  

 

Tần Ninh cũng không phải loại tự xưng đại nghĩa đại thiện gì đó.  

 

Nhưng lần này, đụng phải chuyện này, hắn lại muốn quản.  

 

Lý do rất đơn giản.  

 

Muốn quản thì quản thôi!  

 

Công đạo!  

 

Hắn phải đòi lại.  

 

“Chịu chết đi”.  

 

Sắc mặt Tề Diệp lạnh lùng, khí tức Thiên Thánh tam phẩm thả ra, một quyền trực tiếp đánh Tần Ninh.  

 

 

 

Thấy một quyền kia đánh tới, sắc mặt Tần Ninh trở nên nghiêm nghị. Hắn hừ lạnh, bước chân ra, hai tay nắm chặt, cơn giận dữ trong cơ thể bùng nổ.  

 

“Đoạt Phách Lôi quyết, Lôi kiếm!”  

 

Một tay nắm thành quyền, trực tiếp giơ lên.  

 

Sức mạnh của quyền ấy lập tức cuốn mở, hóa thành một thanh lôi kiếm, xung kích bắn ra.  

 


Tiếng nổ trầm thấp vang lên.  

 

Vẻ mặt Tề Diệp thay đổi, sắc mặt trắng bệch, hắn ta cảm thấy một cỗ lôi kính trực tiếp chui vào cơ thể, cả người tê dại.  

Một khắc sau, một tiếng soạt vang lên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.