Không quá ba ngày, Khánh Vương quận quả thực đã phát sinh những thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Khánh Vương gia bỏ mình!
Ba vị thế tử quay về Khánh Vương quận, nhưng một người bị giết, hai người bị phế.
Một vài cảnh giới Địa Thánh cùng Thánh Nhân căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mật thám do các thế lực khác nhét vào Khánh Vương quận cũng đã bắt đầu tìm hiểu tin tức, báo cáo nhanh cho chủ tử nhà mình.
Mà chuyện ở nơi đây cũng đã được truyền ra ngoài với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Nguyên Hoàng cung.
Ngự không mà đi, lần này cũng không cần thiêu đốt thánh thạch, dùng thánh lực thôi động, mà là được thân thể to lớn của Cửu Anh kéo đi vun vút.
Bên trong Nguyên Hoàng cung, Tề Bác hiếu kì nhìn tới nhìn lui, sau đó thì mệt mỏi, an ổn ngủ ở trên đùi Tề Tư Tư. Khuôn mặt hắn ta bình tĩnh, hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra trong cái đêm khủng bố, u ám kia.
Tề Tư Tư nhìn Tần Ninh, môi đỏ hé mở: "Cảm ơn ngươi, Tần công tử".
Cô ấy biết đây chẳng phải việc của Tần Ninh, nhưng Tần Ninh vẫn nhúng tay vào.
Mà lần nhúng tay này không chỉ đắc tội ba vị thế tử mà còn là Hồn vương gia, càng là thất hoàng tử...
Nếu chuyện này xé ra to thì mọi thứ sẽ càng khó ngăn cản.
Tần Ninh nghe vậy, thì thầm nói: "Tuy nói ta đã từng trải qua nhân sinh muôn màu, nhưng loại chuyện khiến trời chu đất diệt như vậy, cho dù là ta… cũng không thể nguôi cơn giận trong lòng!"
Hành vi cầm thú của ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp làm cho tâm trạng bình lặng chưa từng rung động của Tần Ninh xuất hiện sự dao động.