Giản Bác run rẩy cười nói: "Tổ sư thúc, rốt cuộc người có năng lực gì thế, có thể nói trước với bọn ta một chút không?"
"Như thế cũng để đỡ sợ sệt trong lòng cả một đường!"
"Át chủ bài sao?"
Tần Ninh bước chân ra, nhìn chân trời đang nhanh chóng biến mất bên ngoài Nguyên Hoàng cung, khẽ cười nói: "Át chủ bài chính là ta".
Tốc độ của Nguyên Hoàng cung cũng không nhanh, dần dần tới gần Tề Đô.
Cho dù cách hơn mười dặm, vẫn có thể thấy được Tề Đô vô cùng rộng lớn, giống như một con mãnh thú Thương Lan, vô cùng mênh mông.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng xa xa nhìn bên ngoài Tề Đô, mỉm cười nói: "Đến rồi".
"Đi tìm thất hoàng tử điện hạ trước đã!"
Ba người đều sững sờ.
Ba người Giản Bác cũng không quen thuộc với thánh quốc Đại Tề.
"Kéo thập hoàng tử kia lên hỏi một chút đi".
"Ừm!"
Không bao lâu, Tấn Triết đã dẫn thập hoàng tử xuất hiện trong đại sảnh Nguyên Hoàng cung.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ thê thảm bấy giờ của hắn ta, trong lòng mấy người lại cảm thấy lạnh lẽo.
Quần áo của thập hoàng tử rách rưới, mái tóc dài lộn xộn, cả người gần như không có một chỗ da thịt nào là nguyên vẹn.
Hơn nữa ở giữa đũng quần, máu tươi nhuộm ẩm ướt quần và trường sam, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
Chỉ là càng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tề Hạo Vũ bây giờ càng có thể hiểu được sự giận dữ trong lòng Tề Tư Tư, cùng với những gì cô ấy phải trải qua đêm đó...
Xem ra, Tề Tư Tư thật sự hận đến tận xương tủy.