Phong Thần Châu

Chương 4415



 Vốn là một trận đại chiến thấy chết không sờn, nhưng từ khi con đại bàng nhỏ kia xuất hiện thì lập tức kết thúc.  

 

Mà bọn họ trong phút chốc biến thành thượng khách của thánh quốc Đại Tề!   

 

Nhìn hai ông già tóc trắng xóa cùng thái tử Tề Hành và hoàng tử Tề Hoàn mỉm cười chào đón, bọn họ nhất thời đều khó mà tiếp nhận nổi.   

 

Thôi kệ đi.  

 

Không nguy hiểm là được!  

 

Tổ sư thúc còn đang đi cưỡi chim đại bàng kìa, bọn họ việc gì phải sợ?  

 

Sau đó, có Tề Quân Vệ mở đường, một đoàn người đi vào hoàng cung.  

 

...   

 

Khi nhóm Tần Ninh tiến cung, những biến động xảy ra tại phủ thất hoàng tử cũng hoàn toàn im bặt.  

 

Hơn nữa cũng không có một lời giải thích nào được truyền ra.  

 

Mãi một lúc lâu sau thì mới có tin tức rằng có kẻ mưu đồ đại náo Tề Đô, đã bị Tề Quân Vệ ra mặt giết chết.  

 

Mà đám Tề Quân Vệ có mặt trong vụ việc này đột nhiên bị điều động ra bên ngoài, không rõ tin tức...   

 

Không một ai biết rốt cuộc là kẻ ác cỡ nào lại dám náo loạn Tề Đô.  

 

Chỉ là nhìn thấy con đường bị tàn phá cùng con số tử thương đã khiến cho Tề Đô có một đêm sáng đèn không ngủ...   

 

Nhưng tin tức về mấy người Tần Ninh thì đều kín như bưng.  

 

Lúc này, tại một địa cung trong hoàng cung của thánh quốc Đại Tề.  

 

Phía dưới mặt đất cũng có những tòa cung điện, hơn nữa, tuy là ở trong lòng đất nhưng lại không hề âm u mà cực kỳ khô ráo thoáng mát.  

 

Thánh Chủ Tề Hạo đứng ngay sau lưng Tề Phi Vân.  

 

Thời khắc này, Tề Phi Vân run rẩy cầm một bản cổ tịch, nghiêm túc đọc...  

 

"Không thể nào... Không thể nào..."   

 

Từ từ, Tề Phi Vân ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin, thân thể run rẩy không thôi.  

 

"Cha, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?"  


 

Thánh Chủ Tề Hạo một mặt không hiểu.  

 

Từ lúc về đến bây giờ, cha ông ta cứ liên tục lật cổ tịch ghi chép ra xem, đây là những ghi chép về lịch sử phát triển của Tề gia từ trước tới nay.   

 

Cha ông ta xem lại để làm gì?  

 

Tề Phi Vân lúc này lại chết sững, toàn thân túa ra toàn mồ hôi lạnh.  

 

Tề Hạo đi lên phía trước cầm cổ tịch đọc.  

 

"Phía trên này ghi lại những nội dung... liên quan đến Xích Vũ đại nhân?"  

 

Tề Hạo lẩm bẩm: "Xích Vũ đại nhân là do một vị cao nhân tặng cho Tề gia chúng ta, để Tề gia chúng ta chăm sóc thay người ấy. Những năm gần đây, Xích Vũ đại nhân dần dần trở thành thần thủ hộ của Tề gia chúng ta".  

 

"Bảy vạn năm trước, Tề gia suýt thì bị Liễu gia tiêu diệt, là Xích Vũ đại nhân xuất thủ".  

 

"Năm vạn năm trước, Tề gia đứng trước cuộc vây công của Phong Linh tông, Diệp Hồn tông, Thanh Sơn các, gần như bị đánh bại, cũng là Xích Vũ đại nhân xuất thủ..."   

 

Tề Hạo đọc ra những công lao mà Xích Vũ Thiên Phong Điêu cống hiến cho Tề gia.  

 

Lật đến cuối cùng, sắc mặt Tề Hạo cũng ngày càng thận trọng, lông mày dần nhăn lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc, không hiểu, nhưng cuối cùng lại hóa thành rung động.  

 


Tề Phi Vân lúc này như quên đi bản thân, khổ sở nói: "Ngươi nói xem?"

 

Sắc mặt Thánh Chủ Tề Hạo lúc này tái nhợt, giống hệt Tề Phi Vân.  

"Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thánh thú cấp bảy!" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.