Phong Thần Châu

Chương 4419: Tiểu nhân có mắt như mù



 “Lão phu là thánh chủ đời trước của thánh quốc Đại Tề, Tề Phi Vân, đây là hai đệ đệ trong tộc của ta Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh, đều là cảnh giới Thánh Vương!”  

 

“Tề Hạo là con trai của lão phu, lúc trước có làm nhiều điều không phải, kính mong Tần công tử không so đo tính toán, Đại Tề ta nguyện ý trả giá tất cả, chỉ cầu xin Tần công tử đừng để chuyện hôm nay ở trong lòng”.  

 

Ở phía sau, Tề Hành và Tề Hoàn nghe được những lời này thì mí mắt giật giật.  

 

Ông nội đang nói là…Cầu xin?  

 

Không nghe nhầm đúng không!  

 

Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì?  

 

Tần Ninh nghe vậy thì chỉ cười nhạt nói: “Chuyến này ta đến đây là vì hai tỷ đệ Tề Tư Tư và Tề Bác, nếu như hai người cô ấy không còn oán hận thì ta cũng không có vấn đề gì!”  

 

Tề Phi Vân lập tức nói: “Tư Tư cô nương, nếu như cô nương không chê, ta sẽ để cho Hạo Nhi nhận Tư Tư cô nương và Tề Bác làm nghĩa nữ, nghĩa tử, ở trong thánh quốc Đại Tề chúng ta, quãng đời còn lại của hai tỷ đệ cô nương chắc chắn là vô lo vô nghĩ!”  

 

Nghe được những lời này thì Tề Tư Tư đứng dậy.  

 

Tề Bác cũng mang vẻ mặt tò mò mà đứng dậy theo.  

 

“Cảm ơn ý tốt của lão thánh chủ, nhưng mà cha ta đã được minh oan giải tội, ta ở lại đây thêm mấy ngày nữa sẽ mang theo đệ đệ rời đi, ra ngoài quan sát thế giới, ngắm nhìn phong cảnh của thánh vực Thiên Hồng!”  

 

Tề Tư Tư nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Hy vọng Tần công tử có thể hiểu cho”.  

 

Tần Ninh gật gật đầu.  

 

Lúc này, Tề Phi Vân cũng khách khí nói: “Không thành vấn đề, sau này, Tư Tư cô nương có bất kỳ vấn đề gì thì có thể tuỳ lúc quay trở về, Đại Tề sẽ vĩnh viễn là người chống lưng cho cô nương”.  


 

Sau đó, Tề Phi Vân nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn đã bị mấy người kia quét sạch thì khẽ nhướng mày.  

 

Mấy người này…không đơn giản.  

 

“Người đâu!”  

 

Tề Phi Vân quát: “Không thấy rượu ngon và các món ăn đã hết rồi sao? Tiếp tục mang đồ ăn lên, sau này, thức ăn mỗi ngày đều phải dựa theo tiêu chuẩn này!”  

 

Nghe được những lời này, bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ lập tức sáng mắt!  

 

Nhất thời, người cũng thế mà thú cũng thế, điên cuồng ăn uống…  

 

Lúc này, Tề Phi Vân mới đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, lão phu chân thành xin lỗi”.  

 

“Việc này không thể trách ngươi, Tề Nhạc tự mình làm bậy, đã nhận được trừng phạt xứng đáng, như vậy là đủ rồi, ta cũng không có tâm tư quan tâm đến đám người thánh quốc Đại Tề của các ngươi như thế nào”.  

 

Tề Phi Vân mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.  

 

“Không biết Tần công tử và Xích Vũ đại nhân nhà chúng ta có quan hệ gì?”  

 

Nghe được lời này, Tần Ninh không mở miệng, nhưng Xích Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt, liếc nhìn Tề Phi Vân một cái.  

 

Cái liếc mắt trong vài giây này khiến cho thân thể Tề Phi Vân trở nên cứng ngắc, thậm chí khí tức Thánh Vương cũng xuất hiện sự run rẩy, khiến cho mọi người ở đây đều cảm giác được tinh thần đang run lên.  

 

Mười lăm phút sau, Tề Phi Vân bịch một tiếng, hai gối quỳ rạp xuống đất, dập đầu ngay tại chỗ.  

 

“Tiểu nhân có mắt như mù, tiểu nhân có mắt như mù!”  

 

Giờ phút này, nhóm người còn đang chiến đấu trên bàn ăn lập tức trợn mắt há hốc mồm.  

 

Đang ăn cơm ngon lành, tại sao đột nhiên Tề Phi Vân lại…quỳ xuống?  

 

Lúc này, Tần Ninh bất đắc dĩ gãi gãi cổ Tiểu Phong Phong, hắn nhìn về phía Tề Phi Vân mỉm cười nói: “Lão thánh chủ làm cái gì vậy? Tiểu Phong Phong nói bậy mà thôi”.  

 

Thân thể Tề Phi Vân run rẩy, không chịu đứng lên.  

 

Vừa rồi!  

Ngay vừa nãy. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.