Phong Thần Châu

Chương 4442: Người trẻ tuổi kia là Dương Thanh Vân sao?



 

Yến Bắc Phong gật gật đầu, mấy người kia lập tức ra tay.  

 

Cô gái nọ bị nâng lên, không thể mở miệng nói chuyện, thánh lực trong cơ thể cũng không thể lưu động được, chỉ có đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía hai phụ tử.  

 

Lúc này, Yến Bắc Phong đang định đi vào trong đại sảnh, vừa muốn mở miệng nói gì đó.  

 

Đột nhiên, tiếng gió vù vù vang lên.  

 

“Thả phu nhân của ta ra!”  

 

Một âm thanh mang theo sự phẫn nộ vang lên.  

 

Chỉ thấy phía trên không trung của phủ thành chủ, trong tiếng gió gào thét, một bóng dáng cao lớn màu đỏ sậm đang bay tới.  

 

Chín cái đầu khủng bố xuất hiện, tản ra khí tức hung ác.  

 

Mà trên lưng con thú khổng lồ kia có mấy bóng người đang đứng vững.  

 

Cầm đầu là một người thanh niên, nhìn qua thì khá trẻ tuổi, lúc này, hắn ta quát lớn.  

 

Yến Bắc Phong nhìn về phía người nọ, sửng sốt nói: “Dương Thanh Vân!”  

 

Giờ phút này, vẻ mặt Yến Vinh cũng mang theo chút kinh ngạc.  

 

Người trẻ tuổi kia là Dương Thanh Vân sao?  

 

Sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lùng, hai nắm đấm nắm chặt.  

 

Ở bên cạnh, Thạch Cảm Đương cũng mơ hồ tản ra khí tức.  

 

Ngoài hai người bọn họ còn có mấy vị cao nhân Thiên Thánh Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Ki và Phong Nhất Vĩ.  

 

Dương Thanh Vân đứng ở trên đầu Cửu Anh, từ trên cao nhìn xuống dưới, hắn ta mở miệng nói: “Nàng ấy chính là phu nhân Tiên Nhân của ta, không biết hai người bắt phu nhân của ta tới đây là có ý gì?”  

 

Câu hỏi này khiến cho lông mày của Yến Vinh khẽ nhíu lại.  

 

Yến Bắc Phong thấp giọng nói: “Phụ thân, người này quả thật là do con mang về, nhưng mà…con cũng không biết”.  

 

Ông ta cũng không tức giận.  

 

Yến Vinh mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh Vân: “Ngươi chính là Dương Thanh Vân phải không, ha ha…Chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta có thể tâm sự mà, tại hạ là Yến Vinh, lần này tới thành Dạ Lưu cũng là vì tìm kiếm ngươi”.  

 

Lúc này, sắc mặt Dương Thanh Vân trở nên nghiêm túc.  

 

Thạch Cảm Đương hét lớn: “Tìm người ta để nói chuyện thì cứ thẳng thắn mà tìm người, bắt phu nhân của người ta về đây trước làm cái gì? Trước hết thả người ra, sau đó lại nói chuyện”.  

 

“Làm bậy!”  

 

Yến Bắc Phong lập tức quát lên: “Cha ta chính là con trai của Ngũ trưởng lão Yến gia, ngươi chỉ là một Địa Thánh, lấy đâu ra tư cách cò kè mặc cả với chúng ta? Nếu muốn thì cứ xuống dưới này!”  

 

Yến Bắc Phong vừa dứt lời.  

 

Ở bốn phía đình viện, từng bóng người nhảy ra.  

 

Lúc này, ước chừng khoảng hai mươi người xuất hiện.  

 

Mỗi một người đều là cảnh giới Thiên Thánh.  

 

Sắc mặt Thạch Cảm Đương trở nên lạnh lùng.  

 

“Lão Dương…”  

 

Thạch Cảm Đương thấp giọng nói: “Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt…Dù sao cũng tìm được Tiên Nhân rồi, không có chuyện gì xảy ra là tốt…”  

 

“Ta hiểu được!”  

 

Lúc này, Dương Thanh Vân mở miệng nói: “Cửu Anh, trước hết cứ đi xuống dưới đã!”  

 

“Được”.  

 

Giờ phút này, Cửu Anh thu nhỏ cơ thể lại, chỉ còn kích thước khoảng ba mươi mét, nó từ từ hạ xuống.  

Mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương từ trên cơ thể Cửu Anh nhảy xuống. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.