Nói chung là không có gì hơn điều này.
Yến Vinh chậm rãi đóng cửa phòng, đi lên phía trước.
"Tiên Nhân phu nhân?"
Yến Vinh cười ha hả nói: "Tiên tự chi thần, nhân nhân chi phương, đúng là một cái tên rất hay".
Tiên Nhân nghe vậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước.
"Mấy năm trước ta đã mất đi phu nhân, những năm qua vẫn luôn không tái giá mà phải chịu phụ thân chèn ép, bởi vậy trong lòng có một loại oán khí!"
"Mà mỗi khi xuất hiện loại oán khí này, ta lại muốn tìm ai đó để xả ra, thế nhưng ta phát hiện phụ nữ bình thường không có cách nào để cho ta phát tiết được, chỉ có phụ nữ có chồng mới khiến cho ta phát tiết được thôi!"
"Ngươi càng như thế, ta càng vui vẻ, nghĩ đến dáng vẻ ngươi không thể làm gì, mà ta ở trên thân thể ngươi, thống khổ của phu quân ngươi, thống khổ của ngươi, cảm giác chiếm lấy thứ của người khác biến thành của chính mình khiến ta rất vui vẻ!"
Yến Vinh vừa nói vừa đi lên phía trước từng bước một, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Tiên Nhân phu nhân lên, thản nhiên nói: "Ngươi càng lạnh lùng càng nói rõ trong lòng ngươi tuyệt vọng, căm hận, ta sẽ càng vui vẻ..."
Yến Vinh nhẹ nhàng cởi trường sam của mình ra.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không giết Dương Thanh Vân, đến khi ta chán ghét ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở về, để phu thê các ngươi đoàn tụ".
"Mà khi đó, Dương Thanh Vân biết rất rõ ta đã làm cái gì, thế nhưng bởi vì chú ấn trói buộc nên không thể không khúm núm với ta".
"Sau này nếu ta nhớ ngươi, thỉnh thoảng cũng sẽ đi tìm ngươi!"
"Suy nghĩ kỹ lại, oán khí trong lòng ta đã được hóa giải mấy phần rồi đấy!"
Trên mặt Yến Vinh xuất hiện một nụ cười quỷ dị vô cùng đáng sợ.
Tiên Nhân phu nhân hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Yến Vinh, lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ chết, nhà họ Yến của ngươi sẽ diệt vong, ngươi đã trêu chọc tai hoạ ngập đầu mà lại không tự biết, đúng là buồn cười!"