Phong Thần Châu

Chương 4456: “Thiêu chết bọn họ!”



 Năm đó, cảnh giới Thánh Tôn là bất khả chiến bại ở thánh vực Thiên Hồng.  

 

Yến gia thì tính là cái rắm gì?  

 

Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, thì thầm nói: “Tính ra ngươi cũng còn có chút lương tâm”.  

 

Phệ Thiên Giảo ngẩng cao đầu chó, vô cùng kiêu ngạo!  

 

Nói xấu nó thì có thể được nhưng mà không thể nói xấu chủ nhân của nó!  

 

Huống chi chỉ là một Thiên Thánh, trở lại năm đó, ngay cả tư cách để xách giày cho chủ nhân nó cũng không có.  

 

Không không không, là ngay cả tư cách để gặp mặt chủ nhân nó cũng không có.  

 

Cái thứ giống như chó kia tự mình ồn ào.  

 

Không, là cái thứ đồ chơi gì đó!  

 

Không thể mắng chó!  

 

Lúc này, sắc mặt Yến Vinh lạnh lùng.  

 

“Người đâu!”  

 

Yến Vinh quát khẽ một câu, vung tay lên.  

 

Trong giây lát, hơn trăm bóng người từ bốn phương tám hướng xuất hiện.  

 

“Bắn chết!”  

 

Dứt lời, Yến Vinh cùng lười nói nhiều.  


 

Trong lòng ông ta, lửa giận đang cuồng loạn.  

 

Từng bóng người lần lượt xuất hiện.  

 

Giương cung cài tên.  

 

Nhìn kỹ mới thấy những mũi tên kia đều không phải là tên bình thường.  

 

Ở đầu mũi tên còn có một ngọn lửa uốn lượn.  

 

Yến Vinh lớn tiếng nói: “Đây là Tam Viêm Thiên Trận được đặt ở nơi giam giữ tội phạm của Yến gia chúng ta, nếu như cứ cứng rắn tiến vào thì cũng đừng hi vọng còn sống đi ra”.  

 

“Khi Tam Viêm Thiên Trận va chạm với Tam Viêm Thánh Tiễn sẽ lập tức nổ mạnh, đừng nói là Thiên Thánh, cho dù là Thánh Vương cũng sẽ bị thương! Thiên Thánh, chỉ có một con đường chết”.  

 

“Mấy người các ngươi, ở lại nơi này…chết đi!”  

 

“Bắn tên!”  

 

Yến Vinh phẫn nộ quát.  

 

Vút vút vút…  

 

Từng mũi tên không chút trở ngại xé rách không khí, tiến vào đại trận bao phủ trong đình viện.  

 

 

 

Ầm…  

 

Đúng lúc này, âm thanh bùng nổ kịch liệt vang lên.  

 

Trong tiếng gầm rú, đất trời giống như bị thiêu đốt, phóng ra không khí cực nóng, tản ra đầy trời.  

 

Chỉ là khí nóng kia chỉ bao phủ bên trong đình viện, không lọt ra ngoài.  

 

Hơi thở khủng bố nóng rực, cho dù là đứng nên ngoài đình viện, cũng có không ít Thiên Thánh phải lui về sau.  

 

“Thiêu chết bọn họ!”  

 

Yến Bắc Phong gầm nhẹ nói.  

 

Tần Ninh đã gần như phế bỏ một tay của hắn ta, cho dù có khôi phục được thì cũng sẽ làm trì hoãn mấy năm tu hành.  

 


 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.