Phong Thần Châu

Chương 4481



 Chỉ là rốt cuộc lão ngoan đồng có thực lực gì...  

 

Tần Ninh không biết.  

 

Hắn cũng đang chờ.  

 

Chạm nhẹ vào đầu Phệ Thiên Giảo, Tần Ninh mở miệng nói: "Xem ra, Yến gia nhất định không chịu trách nhiệm đúng không!"  

 

"Trách nhiệm?"  

 

Yến Vân Hiên quát: "Tần Ninh, ngươi giết ngũ trưởng lão của Yến gia chúng ta, làm mất thể diện của Yến gia, còn muốn chúng ta chịu trách nhiệm?"  

 

"Ngươi cho rằng bản thân là quân cờ của thánh quốc Đại Tề liền có thể không nể mặt ai à?"  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.  

 

"Từ khi ta xuất hiện cho đến bây giờ, ngươi nói hơi bị nhiều rồi đấy!"  

 

Tần Ninh từ từ nói: "Ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ chém đầu ngươi!"  

 

"Lão phu sợ ngươi...”  

 

Soạt...  

 

Yến Vân Hiên vừa mới mở miệng.  

 

Trong chốc lát, một tiếng xé gió vang lên.  

 

Mà ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được một khí tức âm lãnh và hung ác càn quét toàn thân.  

 

Khí tức khiến người ta sợ hãi lan tỏa khắp nơi.  

 

Oanh...  

 

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên.  

 

Yến Vân Hiên mới nói được nửa câu, thân thể bỗng nhiên nổ tung thành làn sương máu.  

 

Mặt trời mới mọc không lâu mà bỗng nhiên sấm sét vang dội, mây đen dày đặc.  

 

Thánh Vương chết!  

 

Vào giờ phút này, trưởng tộc Yến Thần, đại trưởng lão Yến Bắc Phong, nhị trưởng lão Yến Nam Vân và tam trưởng lão Yến Thông Minh đều đờ người ra.  

 

Mà những người xung quanh thì càng thêm sửng sốt.  

 

Là sao?  

 

Chuyện gì xảy ra vậy?  


 

Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên... đột nhiên... đột nhiên mất mạng!  

 

Không một ai nhìn thấy bóng dáng kẻ xuất thủ!  

 

Ba Thánh Vương còn sống cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì.  

 

Bọn họ cùng những cao nhân Thiên Thánh, cao thủ Địa Thánh kia cũng chỉ thấy Yến Vân Hiên nổ tung rồi chết.  

 

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh hơi nâng tay lên, sau đó buông xuống, khẽ vuốt đầu Phệ Thiên Giảo.  

 

Không một ai phát hiện, vào giờ phút này, ở một sợi lông nơi móng vuốt của Phệ Thiên Giảo đã dính một chút máu.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh vuốt cổ Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Coi như tạm được”.  

 

Phệ Thiên Giảo nhếch miệng, không nói chuyện.  

 

Người này đương nhiên là do nó giết.  

 

Xích Vũ Thiên Phong Điêu không làm được đến mức này, nó thì có thể.  

 

Nếu không phải hôm qua lỡ miệng nói câu ban ngày cưỡi ban đêm cưỡi thì nó còn lâu mới ra tay.  

 

Nó sợ lời này bị truyền đến tai Tần Ninh thì nó sẽ thảm lắm!  

 

"Ta hỏi lại một lần cuối cùng”.  

 


Tần Ninh nói xong thì lười biếng dựa vào ghế, nhìn bốn vị Thánh Vương trước cửa Yến phủ.  

 

Trong phút chốc, Yến Thần chỉ thấy cả lưng mình lạnh toát.  

Chuyện gì xảy ra! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.