Phong Thần Châu

Chương 4492: Tất nhiên là sợ chết rồi!



 Giờ phút này, trong lòng năm vị Thánh Vương cảm thấy không yên, vô cùng hoang mang.  

 

Ngay cả bốn vị gia chủ Diệp Thanh, Diệp Huyễn cũng cảm thấy mông lung.  

 

“Diệp Khai Nguyên, ngươi làm gì…”, Diệp Bằng không nhịn được nói: “Diệp tộc chúng ta mà còn phải đi xin lỗi người khác sao?”  

 

“Câm miệng!”  

 

Diệp Khai Nguyên quát lớn, giọng điệu vô cùng cứng rắn.  

 

Chuyện đã tới nước này rồi mà bốn tên ngu ngốc này vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.  

 

Mình làm như thế là đang cứu bọn họ!  

 

Sắc mặt Diệp Thiên Hữu khó coi, nói: “Diệp Khai Nguyên, việc này, ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích, nếu không, ta nhất định sẽ báo cáo rõ ràng mọi chuyện với tộc trưởng”.  

 

“Báo cáo rõ ràng mọi chuyện?”  

 

Diệp Khai Nguyên quát lớn: “Một mình ngươi nuốt gọn thánh bảo, thánh thạch và thánh khí tiến cống của tam đại tông môn, bây giờ…lại muốn giết người diệt khẩu, trêu chọc đến Tần tông chủ, ngươi vẫn còn mặt mũi để trình bày mọi chuyện với tộc trưởng sao?”  

 

Sắc mặt hai người Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng trở nên tái nhợt.  

 

Loại chuyện như thế này, trước đây mọi người đều làm thinh!  

 

Diệp Khai Nguyên cũng từng làm như thế.  

 

Chẳng qua, cái này chỉ thích hợp làm trong âm thầm.  

 

Nhưng mà bây giờ, Diệp Khai Nguyên lại lấy việc này ra để quát mắng ngay trước mặt bọn họ?  

 

Trong lòng Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu vô cùng tức giận.  

 

“Ngươi không giúp chúng ta thì thôi đi, lại còn ở chỗ này xin lỗi hắn? Xin lỗi cái gì chứ?”, Diệp Bằng bực bội nói.  

 

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười.  

 

“Diệp Khai Nguyên đúng không?”  

 

Tần Ninh khẽ cười: “Xem ra người trong Diệp tộc của ngươi vẫn không phục, bằng không, ta tự mình đến Diệp Châu một chuyến, đến tổ địa Diệp gia của ngươi xem, được không?”  

 

Lời này vừa nói ra, thân thể Diệp Khai Nguyên mềm nhũn.  

 

Tần Ninh đi một chuyến đến Yến Châu Yến gia thì hai vị trưởng lão Thánh Vương của Yến gia bị giết.  

 

Đi một chuyến đến Diệp tộc, vậy thì Diệp tộc…  

 

“Tần công tử, hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, lão phu thật sự chân thành xin lỗi!”  

 

“Thật sao?”  

 

Tần Ninh cười: “Vậy thì nói cho Diệp Chính Thiên biết, một lần hai lần còn được nhưng không được đến lần thứ ba, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu liên tục làm phiền ta, ta cũng không có nhiều kiên nhẫn đến như vậy”.  

 

“Lần này, phế bỏ Diệp Thanh và Diệp Huyễn!”  

 

“Còn hai người Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu thì giết chết để răn đe!”  

 

“Hơn nữa, nói với tộc trưởng Diệp Chính Thiên, nếu như vẫn có tâm tư ham muốn Thánh Thú tông của ta, ta sẽ tự mình giết đến cửa Diệp tộc, đến lúc đó, cũng không phải chỉ chết một vài Thiên Thánh là có thể giải quyết!”  

 

“Ngông cuồng!”  

 

Diệp Bằng quát lớn nói: “Diệp Khai Nguyên, kẻ này ngông cuồng như thế mà ngươi vẫn còn có thể nhẫn nhịn? Ngươi đang sợ hãi cái gì?”  

 

Diệp Khai Nguyên tức giận, gào lớn trong lòng.  

 

Khốn kiếp!  

 

Con rùa thối!  

 

Lão phu sợ hãi cái gì?  

 

Tất nhiên là sợ chết rồi!  

 

Đã đến lúc này rồi mà vẫn không biết lựa lời mà nói!  


 

Tần Ninh lại nói.  

 

“Tần tông chủ”.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.