Phong Thần Châu

Chương 4496



Còn Thạch Cảm Đương thì bị Phệ Thiên Giảo tóm đi luyện tập.  

 

Bây giờ chỉ còn lại Tần Ninh và Vân Sương Nhi trong Ám Thiên cốc mà thôi.  

 

"Ta cũng cần bế quan!"  

 

Vân Sương Nhi nói: "Chàng thật là, hình như chàng tới Thiên Thánh nhất phẩm còn chưa được bao lâu mà? Chàng không định cho đám đồ đệ, đồ tôn vượt qua mình à!"  

 

"Không phải là ta đã vội vàng làm xong chuyện của bọn họ, rồi đến chuyện của đôi ta sao?"  

 

Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Vân Sương Nhi, cười bảo: "Sau này, ta sẽ dẫn nàng đến gặp cha mẹ, khi đó sẽ là phu nhân của ta!"  

 

"Tất nhiên là sẽ cho nàng quà tặng rồi!"  

 

"Quà gì chứ?"  

 

Vân Sương Nhi hiếu kỳ hỏi: "Nhưng đừng có kéo ta làm chuyện không bước xuống giường được!"  

 

"Cái này hiển nhiên là không thể thiếu rồi, nhưng hỗn độn thể của nàng cần phải liên tục khai phá, mà ta lại không chắc là lúc nào cũng trông chừng được?"  

 

"Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết tu luyện đến đâu rồi?"  

 

"Ta đã đến tầng bốn, sắp đột phá tầng năm!"  

 

Tần Ninh nghe vậy, gật đầu bảo: "Khi nàng đạt tới tầng thứ năm, chắc là có thể bước vào cảnh giới Thiên Thánh!"  

 


Tần Ninh nói thẳng ra: "Nàng không giống với Viên Viên và Nguyệt Nhi".  

 

"Nguyệt Nhi... có lẽ là không chuyển thế sống lại như ta, nhưng mà lại càng kinh khủng hơn ta nhiều, thế nên thực lực của nàng ấy vừa mạnh, lại vừa tiến bộ nhanh chóng!"  

 

"Còn Viên Viên... ta đã thấy thiên phú của nàng ấy, đã mạnh lại càng mạnh hơn, tóm lại, chẳng hề kém cạnh đám đệ tử của ta, thậm chí còn mạnh hơn!"  

 

"Còn nàng, thật ra thiên phú cũng không tồi, nhưng lại bị thể hỗn độn cản trở, thế nhưng, cũng chính là nhờ vào thể hỗn độn, mà tiềm lực của nàng ở tương lai gần như vô hạn, chuyện phong thần xưng đế chẳng phải nói chơi!"  

 

Vân Sương Nhi nghe vậy vui vẻ gật đầu.  

 

"Tần Ninh, ta có chuyện muốn hỏi chàng".  

 

"Nàng hỏi đi!"  


 

Vân Sương Nhi hỏi: "Trải qua chín đời chín kiếp suốt chín vạn năm, lại thêm quá khứ ban đầu của chàng, thuở ban sơ ở Thương Mang Vân Giới mấy trăm vạn năm nữa, chẳng nhẽ... không có cô gái nào làm chàng rung động hay sao?"  

 

"Còn có... có thể có cả nữ đồ đệ nữa nhỉ?"  

 

Vân Sương Nhi nghĩ thầm, nếu Tần Ninh có nữ đồ đệ, lấy bản tính che chở nâng niu như con của Tần Ninh, chắc chắn nữ đồ đệ sẽ đem lòng yêu Tần Ninh.  

 

Dù sao, trong mắt cô ấy, là một thiếu nữ, nếu như ở chung lâu ngày với một người đàn ông như Tần Ninh, khó lòng thoát khỏi lưới tình!  

 

"Nữ đồ đệ à...", Tần Ninh nỉ non nói: "Có thì có, nhưng mà, đám đồ đệ của ta... khó nói, khó nói lắm..."  

 

"Còn về phụ nữ ở chín đời chín kiếp thì ta không có thật!"  

 

Vân Sương Nhi nhạy bén nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Tần Ninh: "Vậy thì trước đây chắc chắn là có, khi chưa lịch kiếp ấy!"  

 

"Khụ khụ... ờ thì có một thanh mai trúc mã!"  

 

Tần Ninh cười gượng: "Là vị hôn thê từ bé do cha mẹ quyết định, ta không thể từ chối được!"  

 

"Vậy là chàng không thích người đó sao?"  

 

Vân Sương Nhi vội vàng nói: "Cô ấy tên là gì? Vậy cô ấy coi như là người phụ nữ đầu tiên của chàng rồi, liệu cô ấy có chấp nhận chúng ta không?"  

 

"Tạ Y Tuyền!"  

Tần Ninh chậm rãi nói: "Cô ấy là một thần nữ có tiếng tăm vang dội khắp Thương Mang Vân Giới, gần như sánh ngang với phong thái vô song của mẹ ta năm xưa!" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.