"Nào nào, cùng tâm sự chút...", Thánh Chủ Tề Hạo nhiệt tình nói.
Giờ phút này, Giản Bác lại bật cười: "Thánh Chủ Tề Hạo, khỏi tâm sự đi, sư huynh của ta mỗi câu chỉ nói một chữ, hai người nói chuyện với nhau thì sẽ bất lực lắm đấy!"
Tề Hạo hơi sững sờ.
Mỗi câu một chữ?
Chuyện khôi hài gì đây?
...
Suốt mấy chục dặm trong Cửu U đài là dãy núi liên miên, thác nước, rừng cây, đình đài lầu các, tháp cao cung điện, cảnh sắc an lành.
Lúc này, U Bình dẫn ba người Tần Ninh đi loanh quanh trong Cửu U đài.
Có một vài cảnh đẹp quả thật rất có phong vị riêng, làm cho Vân Sương Nhi cùng Nhan Như Họa phải cảm thán không ít.
Vân Sương Nhi hôm nay mặc một bộ váy xanh, thắt dây lụa bên hông, tuy đơn giản nhưng lại lộ ra đường cong duyên dáng, khiến cho mấy đệ tử sau lưng U Bình phải liếc nhìn mấy lần.
Mà Nhan Như Họa lần này cũng bị mấy vị sư huynh ép buộc thay đổi, không cho mặc vải thô váy bố nữa mà mặc váy sam, dáng người đầy đặn, tóc buộc lên, tuy lộn xộn nhưng vẻ đẹp cũng không tầm thường, rất có sức hút riêng.
Bên trong Cửu U đài có không ít đệ tử, thấy hai cô gái bên cạnh Tần Ninh thì đều ao ước không thôi.
"Cửu U đài chúng ta chiếm cứ một dãy núi, trong ngoài hơn ngàn ngọn núi, đệ tử mấy vạn, phát triển được mấy vạn năm mới được quy mô như ngày nay".
U Bình nói xong thì nhìn Tần Ninh, cười nói: "Đương nhiên U Bình cũng không phải đang khoe khoang".
"Thánh Thú tông đã thành lập được tám vạn năm, năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn uy áp cái thế, nay lại có Tần tông chủ thanh niên tài tuấn, phát triển không ngừng, tái hiện được thời kỳ huy hoàng của Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"