Lúc này, hàng loạt cột sáng đỏ như máu phóng lên cao trên khắp thánh sơn Cửu U.
Những cột sáng đó ấy phi thẳng đến độ cao nghìn trượng, dù đứng cách đây trăm dặm vẫn nhìn thấy rất rõ.
Chín mươi chín cột sáng máu cả thảy dựng đứng giữa bầu trời và nối với nhau thành từng màn chắn.
Không chỉ thế.
Đám cột sáng còn chụm đầu lại giữa không trung khiến cho cả vùng đất nhuốm màu máu mờ mờ dưới ánh sáng mặt trời.
"Trận pháp này do chính tay hai vị cường giả thực lực Thánh Hoàng của Huyết tộc ta lập ra, Thánh Vương chắc chắn trốn không thoát. Chuyện hôm nay đã bại lộ thì chơi lớn một trận luôn!"
Huyết Ngạo Quần hừ lạnh rồi nói
"Chơi lớn một trận?"
Tần Ninh nhìn xung quanh, bật cười.
"Thánh chủ Tề Hạo của thánh quốc Đại Tề".
"Yến Thần, Yến Bắc Phong, Yến Nam Vân, Yến Thông Minh của Yến gia".
"Diệp Chính Thiên, Diệp Khai Nguyên, Diệp Dương Phong, Diệp Quân, Diệp Tranh, Diệp Luân của Diệp tộc!"
"Để ta đếm xem...một...bốn...sáu...mười một Thánh Vương!"
"Cộng thêm Địch Nguyên Thánh Vương và Tiểu Phong Phong của ta chính là mười ba..."
Tần Ninh lại phì cười, sau đó hắn nhìn về phía Huyết Ngạo Quần.
"Phe các ngươi có ngươi, Huyết Ngạo Vân, thêm cả U Phàm Sinh, Lý Tín, Sở Hà, Trương Vân và Liễu Dương thì tổng cộng chỉ có... bảy Thánh Vương!"
"Mười ba đấu bảy, hình như... người nên chạy phải là các ngươi mới đúng chứ?"
Câu nói này làm Diệp Chính Thiên đỏ mặt.
Tần Ninh phân tích rất đúng.