Phong Thần Châu

Chương 4578: “Thoải mái không?”



 Tần Ninh cũng không quan tâm, hắn cười nói: “Với mức độ tra tấn này, hẳn là các ngươi có thể chịu đựng được một khoảng thời gian, nếu như trước khi các ngươi chết, cường giả trong Huyết Ma tộc còn chưa tới, vậy thì có nghĩa là bọn họ đã vứt bỏ các ngươi, còn nếu như đến…”  

 

Tần Ninh không nói thêm nữa, ánh mắt hắn đảo quanh bốn phía.  

 

“Trước hết, ta cũng phải nhân cơ hội này xử lý những người khác một chút!”  

 

Một lời vừa dứt, Tần Ninh khống chế Thánh Long, sau đó nhìn xuống dưới.  

 

“Các vị…”  

 

Ánh mắt Tần Ninh dừng lại trên đám người Huyết Ngạo Quần, Huyết Ngạo Vân và Huyết Ngạo Sơn.  

 

“Để ta xem xem!”  

 

“Ba vị Thánh Vương tam hiền”.  

 

“Một vị Đại Thánh Vương!”  

 

“Một…Hai…Ba…Sáu…”  

 

“Thêm cả Trương Vân và Liễu Dương!”  

 

Tần Ninh tính toán.  

 

Mười vị Thánh Vương Huyết Ma có thể luyện hóa được ít nhất mười viên Tịnh Ma Châu Đan, hơn nữa còn là Tịnh Ma Châu Đan có công dụng rất mạnh.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Trương Vân và Liễu Dương, hắn lạnh lùng nói: “Ta hận nhất chính là loại người như ngươi, dốc lòng phục vụ Huyết tộc, tiêu diệt Nhân tộc của mình? Các ngươi cực kỳ đáng chết”.  

 

Một lời vừa dứt, Tần Ninh đã vung tay lên bắt lấy hai người.  

 

Sắc mặt Trương Vân và Liễu Dương tràn đầy hoảng sợ.  

 

Thế nhưng, cho dù muốn phản kháng thì phải phản kháng như thế nào?  

 

Sức mạnh Thánh Long kia có thể chống lại hai vị Thánh Hoàng…Không, là có thể khống chế được hai vị cường giả cấp bậc Thánh Hoàng.  

 

Bọn họ chỉ là cảnh giới Thánh Vương, sao có thể chống cự lại được?  

 

Ầm…  

 

Ầm…  

 

Hai âm thanh nổ vỡ vang lên, lúc này, Tần Ninh siết chặt hai người kia, nói: “Nói đi, mấy người U Hồn Thiên và U Vân Tiêu chân chính ở đâu?”  

 

“Vì để dễ dàng khống chế, hẳn là các ngươi đã giam giữ bọn họ trong Cửu U Đài, nhưng ta không tìm thấy được…”  

 

Giờ phút này, sắc mặt hai đại hộ pháp Trương Vân và Liễu Dương tái nhợt.  

 

“Ngươi nằm mơ đi!”  

 

Trương Vân quát lớn: “Nếu như ta chết, bọn họ chắc chắn cũng sẽ chết”.  

 

 

 

Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười.  

 

“Chết? Ta nói ta cho các ngươi chết sao?”  

 

Tần Ninh thuận miệng nói: “Lấy nỗi oán hận của ta đối với Ma tộc, lấy sự hiểu biết của ta đối với hai người các ngươi, ta sẽ cho các ngươi biết, thế nào được gọi là…chết là một mong muốn xa vời!”  

 

Giờ phút này, con rồng bên cạnh Tần Ninh xuất hiện những chiếc vảy màu xanh, đang dần lan rộng.  

 

Vảy rồng kia kết thành một tấm lưới, bao trùm lên thân thể hai người bọn họ.  

 

Theo sự bao trùm của vảy rồng, Trương Vân và Liễu Dương dùng hết sức chống cự, thế nhưng làm sao có thể chống cự lại được?  

 

Tần Ninh cũng không sốt ruột, từng sợi dây lưới từ từ bò lên quấn lấy thân thể hai người, da thịt bên ngoài của bọn họ xuất hiện những sợi tơ máu.  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

 

Thấy một màn như vậy, Tần Ninh thản nhiên nói: “Không vội tra hỏi các ngươi, trước hết, cứ để cho các ngươi trải nghiệm một chút, đỡ phải lãng phí thời gian”.  

 

“Trong khoảng thời gian này…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.