Sau khi bàn bạc cùng U Hồn Thiên, Tần Ninh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra.
Vân Sương Nhi tiến lại gần, tò mò hỏi: “Lần này, chàng muốn tiêu diệt hoàn toàn nanh vuốt của Ma tộc ở thánh vực Thiên Hồng sao?”
“Không chỉ như vậy!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Thánh cảnh Vị Ương này là do Vị Ương Thánh Đế tạo dựng nên trong thánh vực Thiên Hồng”.
“Mười vạn năm trước, Vị Ương Thánh Đế chính là người sáng lập nên thánh vực Thiên Hồng, đó là một vị Thánh Đế đứng đầu, cái tên thánh vực Thiên Hồng này tồn tại là dựa theo tên của người yêu ông ấy, Thiên Hồng”.
“Sau đó, Vị Ương Thánh Đế mất, thánh cảnh Vị Ương cũng biến mất một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta tìm ra được, tiến vào tìm kiếm”.
“Vốn dĩ, nơi này đã bị người ta khám phá hoàn toàn, nhưng chưa một ai phát hiện ra thứ gì mà Vị Ương Thánh Đế để lại, một chút tung tích cũng không hề có, nhiều người cảm thấy, có lẽ những thứ đó đã bị người đến sớm hơn lấy mất, hoặc là cũng có thể Vị Ương Thánh Đế căn bản chẳng để lại thứ gì cả”.
Diệp Viên Viên không nhịn được nói: “Năm đó, chàng cũng đi vào, chàng có phát hiện ra cái gì không?”
Tần Ninh cười nói: “Lúc trước, ta giết chết Thánh Đế, Thánh Tôn của năm phương thế lực, niêm phong truyền thừa của năm thế lực này trong một bí cảnh của thánh cảnh Vị Ương”.
“Vòng ngoài của thánh cảnh Vị Ương quả thật là đã bị người ta khám phá xong rồi, nhưng trên thực tế, những thứ mà Vị Ương Thánh Đế khi còn sống để lại đều ở vòng trong, nhưng mà…ta cũng không đụng vào”.
Nghe được những lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngạc nhiên.
“Vì sao không đụng vào? Đồ của một vị thánh đế đứng đầu, hẳn là sẽ làm cho người ta cực kỳ thèm muốn mới phải chứ?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Bởi vì lúc ấy đã là trở thành Thánh Đế, hơn nữa, tình yêu của Vị Ương Thánh Đế và phu nhân Thiên Hồng làm cho ta rất kính nể, bởi vì phu nhân của mình mất, vị Thánh Đế này buồn bực không vui, cuối cùng cũng mất, người như thế, có một vài người sẽ cảm thấy nực cười, nhưng ở trong mắt ta lại rất đáng tôn trọng, ông ấy là người có tình cảm sâu đậm…”