Phong Thần Châu

Chương 4622: “Dừng tay!”



 Ngay lập tức, có hai người vội vã rời khỏi đây.  

 

Mặc Vân Thuân quay lại nhìn kỹ Tần Ninh, hắn ta mở miệng nói: “Vị bằng hữu này, không cần phải làm lớn chuyện như vậy, mỗi người cùng lui một bước, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách êm đẹp rồi!”  

 

“Mặc Vân thị của bọn ta…”  

 

“Mặc Vân thị của các ngươi có hàng vạn Thiên Thánh và hàng chục Thánh Vương, phải không?”, Tần Ninh ngắt lời hắn ta: “Đừng nói thêm gì nữa, càng nghe càng phiền thêm, ngươi mà còn lắm lời nữa thì ngươi cũng sẽ có kết cục giống như hắn ta, hiểu chưa!”  

 

Nghe thấy vậy, Mặc Vân Thuân muốn phản bác lại, nhưng mà tuy rằng hắn ta có ý như vậy nhưng hắn ta nhát gan!  

 

Rốt cuộc người này là ai?  

 

Không tên không tuổi!  

 

Nhưng lúc ra tay lại tàn nhẫn vô tình.  

 

Bầu không khí có chút tĩnh lặng.  

 

Còn những người khách khác ở trong quán rượu, dù ngồi xa hay ở gần đó, cũng đều không dám hó hé.  

 

“Mặc Vân thị là gì vậy?”  

 

“Ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết hả? Tám vạn năm trước, Mặc Vân thị và bốn thế lực lớn là thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Thiên Võ Đạo đều là những thế lực lớn có danh tiếng vang dội trong thánh vực Thiên Hồng, bọn họ xây dựng nên thánh cảnh, đều là những thế lực lớn lánh đời, rất ít khi xuất hiện!”  

 

“Nhưng mà nghe nói năm vạn năm trước, tất cả Thánh Hoàng và Thánh Tôn trong tộc đều chết trận hết rồi…”  

 

“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ngươi hiểu không?”  

 


“Hơn nữa, đã năm vạn năm trôi qua rồi, sao ngươi biết trong tộc người ta không bồi dưỡng ra được Thánh Hoàng?”  

 

Tất cả mọi người đều nhỏ giọng trao đổi với nhau một cách cẩn thận, không ai dám ngẩng đầu lên.  

 

Thời gian từ từ trôi qua, không bao lâu sau, từng tiếng xé rách không gian xuất hiện ở bên ngoài quán rượu.  

 

Trước cửa quán rượu, một nhóm người xuất hiện.  

 

Người cầm đầu là người đàn ông trung niên, người đó mặc bộ quần áo màu trắng, tóc dài tung bay trong gió, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt, một loại khí chất tựa như thần tiên toát ra từ trong người của hắn ta.  

 

“Tiên thúc…”  

 

Nhìn hắn ta, Mặc Vân Thuân thở phào nhẹ nhõm.  

 


Mặc Vân Tiên chính là một trong những Thánh Vương dẫn đầu đội ngũ Mặc Vân thị lần này.  

 

Nhìn thấy Mặc Vân Tiên xuất hiện, Mặc Vân Lôi vội vàng cầu cứu: “Tiên thúc, cứu con với…”  

 

Lúc này, Mặc Vân Tiên nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta cau mày, chậm rãi nói: “Không biết đệ tử của Mặc Vân bọn ta đã đắc tội với vị bằng hữu này như thế nào?”  

 

Tần Ninh còn chưa kịp mở miệng, Mặc Vân Lôi đã nói tiếp: “Tiên thúc, tên khốn này nói con trêu ghẹo người phụ nữ của hắn, con thấy hai vị mỹ nữ mày xinh đẹp tuyệt trần, nên con mới lại chào hỏi một tiếng mà thôi, con vốn đã muốn đi, nhưng hắn lại…”  

 

Phốc…  

 

Mặc Vân Lôi còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Ninh đã lấy chiếc đũa trong tay đâm thẳng vào mắt của hắn ta.  

 

“A…”  

 

Tiếng hét thảm thiết vang lên.  

 

“Dừng tay!”  

 

Khí thế Mặc Vân Tiên bùng nổ.  

 

Nhưng mà ngay sau đó, hơi thở của Địch Nguyên cũng bùng nổ.  

 

Hai vị Thánh Vương đối chọi với nhau vô cùng căng thẳng.  

 

 


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.