“Mặc Vân Lôi, đừng tưởng rằng người của Mặc Vân thị tới là ngươi là có thể nói hươu nói vượn được”.
“Đầu đuôi câu chuyện như thế nào, thị phi đúng sai ra sao, ta nghĩ chắc là vị này cũng đã hiểu được rồi, nếu ngươi còn dám nói bậy tiếp, ta không cần con mắt còn lại của ngươi nữa, thứ ta muốn chính là cái mạng của ngươi”.
Nghe thấy vậy, Mặc Vân Tiên nhíu mày.
Bọn họ đá phải tấm ván sắt rồi!
Mặc Vân Lôi chỉ muốn che mắt mình lại, nhưng hắn ta không có tay để che.
Tần Ninh… chính là một tên ác ma!
Bây giờ, Mặc Vân Lôi chỉ có thể vừa khóc nức nở, vừa hô lớn: “Là do Mặc Vân Thuân nhìn thấy hai người này quá xinh đẹp, nên con mới mời bọn họ lại đây uống rượu, kết quả là bọn họ không đồng ý, con liền nói ra tên của Mặc Vân thị, nhưng mà bọn họ lại không hề để ý tới con, lòng con chứa đầy oán hận, cho nên mới nói năng lỗ mãng…”
Mặc Vân Lôi nói một hơi dài, sau đó hắn ta nhìn về phía Mặc Vân Tiên, khóc lóc thảm thiết: “Tiên thúc, con sai rồi, thúc cứu con với!”
Mặc Vân Tiên nhìn về phía Tần Ninh.
“Vị công tử này, điều mà công tử muốn chỉ là sự tôn trọng mà thôi, tại hạ Mặc Vân Tiên, thay Mặc Vân Lôi và Mặc Vân thị xin lỗi công tử!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh cũng mỉm cười: “Đúng vậy, thứ mà ta muốn chính là một lời xin lỗi, đã làm sai thì phải trả giá, nếu vẫn cứ cứng đầu không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, vậy thì càng phải trả một cái giá đắt hơn nhiều”.
“Ngươi đưa hắn ta đi đi!”
Tần Ninh vung tay lên.
Thân thể Mặc Vân Lôi lui trở lại trước người Mặc Vân Tiên.
Mặc Vân Tiên vội vàng đỡ lấy Mặc Vân Lôi, dặn dò những đệ tử khác: “Mau đưa hắn ta trở về trị liệu!”
Mặc Vân Tiên dặn dò xong mới nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta nói: “Tại hạ là Mặc Vân Tiên của Mặc Vân thị, sự việc hôm nay là do Mặc Vân thị của bọn ta làm sai trước, Mặc Vân Tiên ta xin nhận lỗi với công tử, xin hỏi công tử đến từ nơi nào?”
Nghe hắn ta nói như vậy, Tần Ninh mỉm cười, hắn nói: “Các ngươi chuẩn bị trả thù ta, có phải không?”