Phong Thần Châu

Chương 4631: Vết thương của người



 Thánh cảnh ở một không gian khác!  

 

Nghe vậy, mọi người trở nên kinh ngạc.  

 

Thánh cảnh của một không gian khác!  

 

Vậy phải có thực lực mạnh cỡ nào chứ!  

 

Trong các thánh vực của Hạ Tam Thiên này, e là chỉ có Thánh Đế mới làm được.  

 

Như hiện nay, bọn họ ngày càng tiếp xúc nhiều thì ngày càng hiểu thêm về Hạ Tam Thiên.  

 

Thánh Vương.  

 

Thánh Hoàng.  

 

Thánh Tôn.  

 

Thánh Đế.  

 

Thánh Đế chính là Đế của toàn bộ Hạ Tam Thiên!  

 

Trước đó thánh vực Thiên Hồng cũng có Thánh Đế.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: “Mọi người rời khỏi đây thì có lẽ sẽ bị tách ra. Đây là điểm xuất phát của thánh cảnh, cũng là điểm phân tán. Cho nên sau khi tiến vào thì hãy cẩn thận, gặp người khác thì cố gắng không nảy sinh xung đột là được”.  

 

Nghe vậy, tất cả đều trở nên lo lắng.  

 

Thám hiểm chính thức bắt đầu!  

 

Thánh cảnh Vị Ương này dường như rất quen thuộc với Tần Ninh, nhưng bọn họ thì không.  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Bên ngoài đã không còn trân bảo gì nữa đâu, mọi thứ đều ở bên trong”.  

 

“Bên trong của thánh cảnh Vị Ương chia làm bốn nơi nguy hiểm nhất”.  

 

“Đó là dãy Khô Huyết, địa cung Linh Nguyệt, liêu tháp Thanh Hỏa, tế đàn Vong Giả!”  

 

“Bốn nơi này không được phép đi vào, nếu không sẽ chết”.  

 

Lời này nói ra, tất cả đều gật đầu.  

 

“Được rồi, lên đường đi”.  

 

Tần Ninh nói xong thì nhìn đám người: “Từ nơi đây tùy ý lựa chọn một hướng, các ngươi có thể sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở một vị trí nào đó, nhưng phải nhớ kỹ, cho dù ở bên ngoài thì cũng không được chủ quan, Ma tộc là một, hai là nơi đây cũng tồn tại rất nhiều thánh thú, giống hệt dãy U Vân”.   

 


Sau khi nhắc nhở kỹ càng, mọi người lần lượt rời đi.  

 

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân đều nhìn Tần Ninh.  

 

“Vết thương của người...”  

 

“Yên tâm, không chết được”, Tần Ninh cười nói: “Ta ban đầu chọn ra tám người bọn họ cũng là để kiểm tra, giờ cũng tốt”.  

 

“Hơn nữa Ma tộc cũng để lộ tung tích, lần này cũng không phải tới chơi không, vậy càng tốt hơn nữa”.   

 

Nghe Tần Ninh nói vậy, mấy người chỉ gật đầu.  

 

“Được rồi, đi rèn luyện đi, muốn trở thành cường giả thì không thể ở mãi sau lưng ta được, phải dựa vào chính bản thân mình!”  

 

“Chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn”, Dương Thanh Vân nghiêm túc nói.  

 

Vô số người lần lượt rời đi.  

 

Mà lúc này, Tần Ninh đưa mắt nhìn mọi người rời khỏi, hoàn toàn thở ra, nhìn dấu ấn hắc ám ở ngực.  

 

“Dạ Ma tộc à?”  

 

Tần Ninh thì thầm: “Xem ra không chỉ có Huyết Ma tộc có mặt...”  

 

Nói xong, bóng dáng Tần Ninh cũng dần dần biến mất.  


 

Thánh cảnh Vị Ương to lớn như vậy bắt đầu trở nên náo nhiệt.   

 

Cùng lúc đó.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.