Tại một không gian mênh mông nơi sâu thẳm của thánh cảnh Vị Ương có một khu vực được xây dựng nên từ vô số hòn đá lớn, tuy lộn xộn nhưng lại rất quy tắc.
Trong một cung điện đá, có một bóng đen ngạo nghễ đứng vững.
Nhìn kỹ lại, khí tức toàn thân của người này vô cùng âm lãnh, vân đen tràn ngập khắp cơ thể, bên ngoài làn da giống như bị mực đen dính vào.
Bên cạnh kẻ này là một người mặc trường bào đỏ như máu, trùm khắp thân thể, gương mặt đỏ au, cũng đang đứng yên.
Cả hai nhìn nhau.
Người mặc áo bào đỏ mở miệng nói: “Xem ra, kẻ đó đã tới”.
Người mặc áo bào đen lại cười: “Thì sao? Đường đường là Huyết Vãng Sinh mà cũng sợ à?”
“Ban đầu bên trên bảo chúng ta cứ đặt tên theo thói quen của loài người, ngươi tự lấy cái tên Huyết Vãng Sinh, chẳng phải là muốn loài người chết sạch hay sao, giờ lại biết sợ rồi à?”
Huyết Vãng Sinh nghe vậy, mới cười nói: “Dạ Vô Sinh, tên của ngươi nghe còn bá đạo hơn cả của ta cơ mà, không một ai sống sót, ngươi mới là người ác độc nhất!”
“Lần này chủ yếu là vấn đề của Huyết Ma chúng ta, Dạ Ma các ngươi tham gia vào làm gì?”
Dạ Vô Sinh cười đáp: “Cũng chẳng có gì, chỉ là Diệp tiên sinh đã nói, Tần Ninh này phi phàm, nếu có thể bắt sống thì sẽ là lợi ích cực lớn cho việc Ma tộc chúng ta khống chế Thương Mang Vân Giới”.
Nghe vậy, Huyết Vãng Sinh nhíu mày.
“Đáng gờm vậy sao?”