Phong Thần Châu

Chương 4633: Nhưng đã muộn!



 Lúc này, người trung niên Thiên Thánh thất phẩm kia nói tiếp: “Lúc trước Tần tông chủ sử dụng mạch Thánh Long của Cửu U đài để giết chết Thánh Vương, cầm tù Thánh Hoàng, uy danh cái thế, cả thánh vực Thiên Hồng này không ai không biết”.  

 

“Nhưng bây giờ...”  

 

“Đây là thánh cảnh Vị Ương, không phải Cửu U đài, lấy đâu ra Thánh Long cho Tần tông chủ sai sử chứ”.  

 

“Hơn nữa, vừa rồi có không ít người nhìn thấy Tần tông chủ bị thương, tuy ngươi cũng là Thiên Thánh thất phẩm, nhưng mấy người chúng ta ở đây... e là Tần tông chủ không ngăn cản nổi rồi”.  

 

Tần Ninh mỉm cười, nhìn đám người, nói: “Đã vậy thì các ngươi định làm gì nào?”  

 

Người đứng đầu kia lại tiếp cận, nói: “Tần tông chủ đi thẳng một đường, tỉ mỉ điều tra, hơn nữa có vẻ rất thân thuộc với thánh cảnh Vị Ương này. Chúng ta mong là Tần tông chủ có thể nói cho chúng ta biết một bảo địa, như vậy chúng ta cũng sẽ không làm khó Tần tông chủ nữa”.  

 

“Dù sao phía sau Tần tông chủ cũng là thánh quốc Đại Tề và Cửu U đài mà, mấy tông môn chúng ta không đắc tội nổi”.  

 

Tần Ninh mỉm cười nói: “Hóa ra là muốn bảo địa, được thôi, chính là nơi này đấy, ngay dưới chân các ngươi”.  

 

Nghe vậy, đám người lại trở nên cẩn trọng, nhìn xung quang.  

 

“Ta nhường số bảo địa này cho các ngươi đấy, nhưng nếu gặp Ma tộc thì mong là các ngươi có thể giết nhiều một chút!”  

 

Tần Ninh nói xong thì đứng dậy rời đi.  

 

Nhưng ngay lúc này, bảy, tám người kia lại trở nên nghiêm túc, lần lượt đưa ra thánh khí.  

 

“Sao? Đã nói bảo địa rồi mà còn không cho ta đi?”  

 

Nghe vậy, mấy người này nhìn nhau, rồi ánh mắt vẫn cố định trên người Tần Ninh.  

 


“Tần tông chủ, mong ngươi nói cho chúng ta biết cách mở bảo địa ra!”  

 

“Nói cho các ngươi?”  

 

Tần Ninh cười đáp: “Nói cho các ngươi xong thì các ngươi sẽ giết người diệt khẩu sao?”  

 

Người đứng đầu kia nghiêm nghị nói: “Tần tông chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm vậy”.  

 

Lúc này, mấy người vẫn duy trì một khoảng cách với Tần Ninh, phòng ngừa hắn đột nhiên bộc phát.  

 

“Được, nói cho các ngươi biết cũng không sao!”  

 

Tần Ninh lúc này nhìn hòn đá to lớn phía sau mình, nói: “Cơ quan để mở ra chính là chỗ này”.   

 


Nói xong, Tần Ninh khẽ bao phủ lên hòn đá.  

 

Ánh sáng đột nhiên lóe lên.  

 

Sau một khắc, ánh sáng bắn ra khắp sơn cốc, dao động khủng bố càn quét ra.  

 

Chỉ thấy đột nhiên có những cành dây leo ở trong sơn cốc tuôn ra, cuồn cuộn chuyển động, quấn quanh bảy, tám người này.  

 

“Khốn kiếp!”  

 

Người đứng đầu tái mét mặt mày, lui lại về sau.  

 

Nhưng đã muộn!  

 

Dây leo kia giống gai gỗ vậy, trong nháy mắt xuyên qua thân thể của ba người, máu tươi chảy xiết.  

 

Mà ngay sau đó, từng cây dây leo quấn đến cùng một chỗ, trói chặt lại năm người còn lại.  

 

Năm người trắng bệch mặt, nhưng lại không thể tránh khỏi.  

 

“Nghĩ cái gì thế?”  

 

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Bảo ta chỉ ra bảo địa? Các ngươi không giết người diệt khẩu? Tha cho ta? Lừa trẻ con đấy à”.  

 

Máu tươi phun ra tứ phía, tất cả đều bị dây leo hút lấy, chỉ còn lưu lại mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, sau đó cũng bị gió thổi bay.  

 

Lúc này, bên trong sơn cốc có vô vàn dây leo đang bao bọc lại thành một cái lồng gỗ, khí tức khủng bố lúc này lan tỏa ra.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.