Phong Thần Châu

Chương 4641: Dãy núi này vô cùng hoang tàn vắng vẻ.



 Hiển nhiên là hai người vô cùng quan tâm đến mấy loại dược thảo này.  

 

Dù sao những dược liệu này cực kỳ hiếm thấy ở bên ngoài.  

 

Đoạn đường này bọn họ đi theo Tần Ninh, trên đường cũng gặp được không ít dược liệu, thánh quả, hoa cỏ nổi tiếng,v.v… Tần Ninh cũng không để ý lắm.  

 

Thế nhưng Tề Hành và Tề Hoàn lại hiểu được giá trị của những dược thảo kia, đương nhiên trong lòng vô cùng thoải mái.  

 

Tần Ninh nhìn ra sự nóng lòng của hai người, cũng dẫn hai người đi về những nơi có khả năng sinh trưởng ra thánh dược thánh cỏ thánh quả.  

 

Trên thực tế những thánh dược thánh quả này không hề có một chút sức hấp dẫn nào đối với Tần Ninh.  

 

Chỉ là trong khoảng thời gian mấy ngày nay, số dược liệu mà Tề Hành và Tề Hoàn đã hái cộng lại còn không có giá trị bằng một Thanh Thánh Bích Nguyên Quả mà mình lấy được.  

 

Đối mặt với dược liệu cấp bậc này, Tần Ninh thật sự không có hứng thú mấy.  

 

Hái xong, trên mặt Tề Hành và Tề Hoàn đều là vẻ vui mừng.  

 

"Tần tiên sinh đúng là quen thuộc với thánh cảnh Vị Ương, nếu đổi lại là chúng ta, chắc cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán, đều phải xem may mắn cả".  

 

"Đương nhiên rồi, Tần tiên sinh là người mà ngay cả ông nội chúng ta cũng phải coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"  

 

Nhìn thấy hai người kẻ xướng người họa, Tần Ninh lại nói thẳng: "Đừng nịnh bợ".  

 

"Tần tiên sinh, tiếp theo chúng ta đi đâu?"  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy ngày nay dẫn các ngươi đi hái không ít thánh dược, cũng đủ để các ngươi tu hành dần dần, bây giờ ta chuẩn bị đến một nơi nguy hiểm".  

 

Nơi nguy hiểm!  

 

"Nếu ta không nhớ nhầm thì nơi chúng ta sắp đi chính là dãy Khô Huyết..."  

 

Dãy Khô Huyết.  

 

Tề Hành và Tề Hoàn đều khẽ giật mình.  

 

Dãy Khô Huyết chính là một trong bốn cấm địa mà Tần Ninh nói tới lúc đầu.  

 

Lúc ấy vừa mới tiến vào bên trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh đã nhiều lần nói cho bọn họ đừng tiến vào bốn chỗ này.  

 

Mà bây giờ xem ra Tần Ninh muốn đi vào trong đó.  

 

"Hai người các ngươi đi vào cùng ta trước, nếu có cơ duyên, các ngươi cũng có thể lấy được vài thứ".  

 

Hắn vừa nói xong, hai người lập tức mừng rỡ.  

 

"Được được được!"  

 


Thế nhưng lúc ba người vượt qua một ngọn núi cao mênh mông, đập vào mắt lại là một dãy núi liên miên không có điểm cuối.  

 

Chỉ là khác với dãy núi ba người đi qua trước kia.  

Dãy núi này vô cùng hoang tàn vắng vẻ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.