Hiển nhiên là hai người vô cùng quan tâm đến mấy loại dược thảo này.
Dù sao những dược liệu này cực kỳ hiếm thấy ở bên ngoài.
Đoạn đường này bọn họ đi theo Tần Ninh, trên đường cũng gặp được không ít dược liệu, thánh quả, hoa cỏ nổi tiếng,v.v… Tần Ninh cũng không để ý lắm.
Thế nhưng Tề Hành và Tề Hoàn lại hiểu được giá trị của những dược thảo kia, đương nhiên trong lòng vô cùng thoải mái.
Tần Ninh nhìn ra sự nóng lòng của hai người, cũng dẫn hai người đi về những nơi có khả năng sinh trưởng ra thánh dược thánh cỏ thánh quả.
Trên thực tế những thánh dược thánh quả này không hề có một chút sức hấp dẫn nào đối với Tần Ninh.
Chỉ là trong khoảng thời gian mấy ngày nay, số dược liệu mà Tề Hành và Tề Hoàn đã hái cộng lại còn không có giá trị bằng một Thanh Thánh Bích Nguyên Quả mà mình lấy được.
Đối mặt với dược liệu cấp bậc này, Tần Ninh thật sự không có hứng thú mấy.
Hái xong, trên mặt Tề Hành và Tề Hoàn đều là vẻ vui mừng.
"Tần tiên sinh đúng là quen thuộc với thánh cảnh Vị Ương, nếu đổi lại là chúng ta, chắc cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán, đều phải xem may mắn cả".
"Đương nhiên rồi, Tần tiên sinh là người mà ngay cả ông nội chúng ta cũng phải coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"