Tần Ninh nói lại: “Thuật ngự thú ta dạy các ngươi vứt đi đâu hết rồi hả?”
Cả ba lúc này đều lộ vẻ xấu hổ.
Không phải là bọn họ lười học, mà là đám khổng lồ này kết đội thành nhóm, căn bản không khống chế nổi.
Lúc này, Tần Ninh bước ra, khí tức toàn thân ngưng tụ.
“Sơn Tê Ngưu Thú kết đội thành nhóm, nhưng chỉ có một con đầu đàn. Nếu khống chế được nó thì sẽ khống chế được cả đám”.
Giờ phút này, Tần Ninh tăng tốc tiến về phía trước, ngưng tụ khí tức toàn thân.
“Đừng!”
Nguyệt Minh Không lúc này vội vàng quát lớn.
Nếu cứ xông trực tiếp như vậy thì e là sẽ không thể chịu đựng được lực va đập khi va chạm vào Sơn Tê Ngưu Thú, cho dù là Thánh Vương như ông ta cũng không chịu nổi.
Lực xung kích của Sơn Tê Ngưu Thú thành nhóm có thể đánh bại được cả Thánh Vương.
Nhưng Tần Ninh đã xông ra ngoài.
Mà trong lúc ấy, chỉ thấy xung quanh Tần Ninh là vô số thánh lực ngưng tụ lưu chuyển, thánh lực ấy giống như tụ lại và hóa thành sức mạnh tinh thuần, bảo vệ trung tâm.
Khí tức kinh khủng ấy lan tràn ra, phóng ra một lực bộc phát vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ thấy trước người Tần Ninh đột nhiên ngưng tụ ra một bùa chữ bằng thánh lực.
Là một chữ “ngự”!
Dòng chữ kia không ngừng trở nên rõ nét, cuối cùng thì đột ngột thu nhỏ, giống như ngưng tụ vào lòng bàn tay của Tần Ninh, rồi chụp về phía trước.