“Nói đến đây, ba người các ngươi đã vào được một tháng rồi mà sao vẫn dậm chân tại chỗ vậy? Thiên Thánh thập phẩm, thất phẩm, tứ phẩm, không ai thăng cấp?”
Nghe vậy, Nhan Như Họa lập tức kể khổ: “Cũng không thể trách bọn con được tổ sư gia ơi. Là hai người bọn họ đấy. Bọn con vừa đi vào thì gặp nhau, sau đó... hai tên khốn này đưa con vào một hang ổ của thánh thú cấp bảy, bị con thánh thú đó liều mạng đuổi theo. Sau đó trên dọc đường lại gặp thánh thú cấp tám, rồi là hai con thánh thú cấp bảy, cứ đuổi cứ trốn như vậy suốt cả mấy tháng trời. Vất vả trốn thoát được, đến thảo nguyên này chưa kịp nghỉ ngơi... thì lại bị đuổi, nên lấy đâu ra thời gian tu luyện chứ ạ!”
“Liêu tháp Thanh Hỏa!”
Nhan Như Họa ồn ào kể lể, Tần Ninh đột nhiên cắt ngang.
Liêu tháp Thanh Hỏa?
Là thứ gì?
Tần Ninh cũng không giải thích nhiều, nhìn ba người, cười nói: “Chờ bên này xong việc thì đến mấy nơi các ngươi vừa nói xem thế nào”.
“Xét thấy các ngươi còn sống nên ta sẽ không phạt các ngươi nữa!”
Xét thấy các ngươi còn sống?
Ý là sao đây?
Không lẽ mấy nơi bọn họ xông vào lúc trước đều vô cùng nguy hiểm ư?
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã khống chế Sơn Tê Ngưu Thú cho ba người quay về. Nửa ngày sau, họ đã đi vào nơi sâu của thảo nguyên.
Nhìn quanh đều là cỏ xanh bát ngát. Nếu không phải trên trời còn có ánh nắng chói chang thì cũng khó mà phân biệt nổi phương hướng.
“Chúng con đã gặp người của Mặc Vân thị ở đây!”, Nhan Như Họa vội vàng nói.