Người đàn ông khôi ngô chắp tay nói.
Cùng lúc đó, Mặc Vân Kiệt cùng Mặc Vân Vận cũng đi lên xin lỗi Tần Ninh.
Tần Ninh thấy vậy cũng không lên tiếng.
Mặc Vân Tiên nhìn Tần Ninh, nói tiếp: “Nếu Tần công tử có thể mở được nơi này thì chúng ta cùng nhau tiến vào đi. Nơi đây tuy là Mặc Vân thị chúng ta phát hiện ra trước, nhưng nếu ngăn cản người khác đi vào thì lại thành ra Mặc Vân thị chúng ta quá phách lối, không nói lý!”
“Tin rằng Tần tông chủ đi vào cùng chúng ta, mỗi người một bên tự lục soát, không va chạm đến nhau!”
Tần Ninh nghe thế thì cười nhạo: “Các ngươi bảo ta vào thì ta vào ngay à? Bây giờ, ta không vào nữa đấy!”
“Thánh cảnh Vị Ương này cũng không chỉ có mỗi địa cung Linh Nguyệt. Ta đi nơi khác khám phá còn hơn. Dù gì... các ngươi cũng không mở ra nơi này được!”
Nghe vậy, Mặc Vân Tiên định mở miệng níu kéo thì Tần Ninh đã quay người, đưa nhóm Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa bay lên không...
Đi!
Đi thật rồi!
Mặc Vân Tiên sững sờ.
Đi như vậy sao?
Khoan đã!
Mặc Vân Tiên cứ cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó.
Tuy Tần Ninh đã rời đi nhưng đám Sơn Tê Ngưu Thú này vẫn còn. Nếu Tần Ninh phá bỏ phép ngự thú thì đám thú này sẽ được khôi phục tự do.