Phong Thần Châu

Chương 4674: “Nhìn gà hóa cuốc?”



 Nhỡ đâu gặp phải thánh thú cấp chín thì chính là Thánh Đế.  

 

Chưa nói Thánh Tôn Thánh Đế, dù là Thánh Hoàng thôi, bọn họ mà gặp phải... thì sẽ chết thẳng cẳng.  

 

Ba người trước đó trốn được ra là vì cực độ may mắn.  

 

Nhưng Tần Ninh lại nói: “Buộc phải đi”.  

 

“Còn nhớ liêu tháp Thanh Hỏa ta nói tới không? Một trong tứ đại tuyệt địa của thánh cảnh Vị Ương đang ở dãy núi đó”.  

 

“Đám thánh thú cấp bảy, tám, chín ở ngoài chỉ là phép che mắt mà thôi, hoặc có thể nói là bảo vệ liêu tháp Thanh Hỏa”.  

 

“Bên trong mới là trung tâm!”  

 

Liêu tháp Thanh Hỏa!  

 

Chỉ nghe tên thôi cũng thấy đây không phải nơi đất lành rồi.  

 

Mà lại được Tần Ninh xưng là một trong tứ đại tuyệt địa thì sẽ càng nguy hiểm hơn.  

 

Khi nhìn thấy ba người sợ hãi, Tần Ninh nói: “Đừng có run thế, là tuyệt địa thì cũng là thánh địa. Nếu cơ duyên đến thì các ngươi còn có thể một bước thành Vương ấy chứ!”  

 

Ba người nghe vậy thì đều sáng mắt.  

 

“Vậy thì rất đáng để mạo hiểm!”  

 

“Mạo hiểm cái gì? Tổ sư gia đưa chúng ta đi cùng thì chả có gì nguy hiểm hết!”  

 

“Đúng, là tổ sư gia đưa chúng ta thăng cấp!”  

 

Ba người câu nọ câu kia, ồn ào cả lên.  

 

Tần Ninh nhìn ba người như vậy thì hơi lắc đầu.  

 

Giống như... ba đứa thiểu năng!  

 

Thánh cảnh Vị Ương mở ra, khi thế lực cao cấp của các phương tiến vào thì ngày càng nhiều võ giả Thiên Thánh, Địa Thánh, Thánh Nhân biết tin và chạy tới.  

 

Điều này cũng khiến cho cả thánh cảnh Vị Ương đông đảo hẳn lên.  

 

 

 

Tần Ninh dẫn theo ba người vừa đi vừa nghỉ. Một hôm kia, bọn họ ra khỏi thảo nguyên, tới một vùng núi.  

 

Không giống vùng núi mà Tần Ninh ở ban đầu.  

 

Vùng núi này có những ngọn núi không quá cao.  

 

Hơn nữa, chỉ mới đứng ở biên giới vùng núi thì khí tức tĩnh mịch đã tràn ngập khắp nơi.  

 

Tần Ninh lúc này nhìn vào bên trong dãy núi, ánh mắt dần sáng lên.  

 

Nhưng đám Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thì đều vô cùng cẩn trọng.  

 

Bọn họ đã trốn mấy tháng ở đây, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ.  

 

“Đi thôi!”  

 

Tần Ninh lên tiếng.  

 

Bốn người dần dần tiến vào dãy núi và biến mất không thấy bóng dáng.  

 

Sau khi tiến vào mấy chục dặm, núi rừng đều yên tĩnh vô cùng, núi không cao, cây cối cũng chẳng um tùm, ánh mặt trời chiếu xuống vô cùng thoải mái.  

 

“Sao ta lại có vẻ không nguy hiểm lắm nhỉ?”, Nhan Như Họa lẩm bẩm: “Lúc trước đi cảm thấy đều có thánh thú đang nhìn chằm chằm chúng ta”.  

 

Tấn Triết cũng nói: “Ừ, không lẽ chúng ta sợ quá hóa điên?”  

 


Tần Ninh thì lại cười nói: “Đi đường khác thôi mà”.  

 

Đi đường khác?  

Nhưng đi trong cùng một khu vực mà! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.